
ông
à???” Tôi nể tình ba mẹ hắn đang ngồi bên dưới mà tiếp tục, cuối cùng,
tôi và hắn đứng hạng chót. Tôi ủ rủ đi xuống bàn của mình. Có thật là
môi tôi đã chạm vào môi hắn hay không? Mẹ hắn chép miệng:
- 2 đứa quen nhau sao còn ngại?
- Đông.- Hắn đáp 1 chữ duy nhất rồi vào ngồi cạnh tôi, tôi vẫn chưa hoàn hồn. MC trên kia lại tổ chức thêm 1 trò chơi nữa, tôi cười:
- Anh và chị tham gia đi!
Chị Thảo đang ôm cánh tay của anh, đột nhiên tôi thấy mình muốn khóc
quá. Phải cố gắng kiềm chế tôi mới nói ra câu đó. Mẹ hắn cũng vui vẻ
thúc giục như tôi và hắn ban nãy. Anh kéo ghế đứng dậy:
- Anh và Thảo chỉ là bạn! Xin lỗi ba mẹ, con về trước. Minh Minh có định về không?
Tôi nhanh chóng rơi vào tình huống khó xử. Tôi chỉ biết cúi đầu cắn môi. Ba mẹ hắn cũng rất ngạc nhiên vì câu nói của anh vừa rồi. Mọi người
đang quá sock nên không ai nói gì. Tôi nhìn sang chị Thảo thấy chị rất
buồn, tay đan vào nhau để hờ trên váy. Hắn nắm lấy tay tôi đặt lên bàn
cứ thể cho anh nhìn rõ:
- Chút nữa em sẽ đưa cô ấy về!
- Em sẽ về sau. . .- Tôi không nhìn anh mà ngó lơ sang nơi khác trả lời. Hoàng tử không nói gì thêm chỉ thở nhẹ ra rồi đi về. Trên bàn ăn im
lặng hẳn chẳng ai mở lời. Tôi thấy chị suy sụp rõ rệt. Hắn đang dựa vào
ghế sau khép hờ mắt thì đứng dậy:
- Con về.- Hắn nhìn sang tôi.- Đi!
- Thưa 2 bác con về.- Tôi cúi đầu chào rồi đi theo hắn. Tôi thẫn thờ
ngồi trong xe, miệng khẽ cắn ngón trỏ tay. Hắn cũng im lặng không nói
gì.
Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường thì bị lệch đường. Hắn dừng lại mở cửa xuống xem. Hắn gọi điện thoại cho ai đó rồi ra hiệu tôi xuống
xe.
- Đi bộ về đi!
- Còn xe?
- Hỏng lốp rồi.
- Ừm…- Tôi đi trên vỉa hè bên cạnh hắn, biết vậy lúc nãy về với anh rồi. Nhắc đến anh thì sống mũi tôi cay cay. Tôi yếu đuối như vậy bao giờ?
Chưa là gì của nhau chỉ biết ảo tưởng. Đi được 1 đoạn xa thì chân tôi đã bị đau. Chắc là bị phồng rồi. *Cộp* đôi giày cao gót đã gãy gót. Chắc
là do lần đầu tôi đi nên không quen. Tôi tháo giày ra đi chân đất. Hắn
quay sang nhìn xuống đôi chân không. Hắn khẽ chép miệng 1 cái rồi cởi áo khoác ra buộc vào eo tôi. Tên đó xoay người quỳ gối xuống.
- Lên!
- Hả?- Tôi ngạc nhiên.
- Cõng!
- Không cần đâu.- Tôi đi tiếp. Hắn gắt lên:
- Chân sưng tấy lên thế kia định cưa bỏ à?
Tôi im lặng 1 chút rồi cũng leo lên lưng hắn. Thoạt đầu còn hơi ngại
nhưng lát sau vì an toàn, tôi choàng tay qua ôm cổ hắn. Hắn bước đi đều
đều và vững chãi. Lưng hắn rất rộng, rất bình yên. (Chả trách sau này
chị cứ bắt chồng cõng ==”!!!) Hắn nói rất nhỏ:
- Xin lỗi!
Tuy hắn nói nhỏ nhưng tôi nghe được. Xin lỗi vì đã nhờ vả tôi, xin lỗi
vì để tôi gặp anh, hay xin lỗi vì lỡ chạm môi tôi? Tôi không đáp. Bây
giờ tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều.
- Xin lỗi vì tất cả.(Cứ nói Chihuahua không biết ngọt ngào đi!)
- Không cần đâu!
- Huh?
- Nhờ anh mà tôi mới biết địa vị và quyền thế của mình là như thế nào.
Cứ nghĩ là anh đã chọn tôi làm người để tìm hiểu thì anh sẽ không có lựa chọn khác. Tôi ngu lắm đúng không?- Tôi mỉm cười đau khổ. Hắn không nói gì cũng không có phản ứng. Tôi lấy tay quệt nước mắt, cuối cùng thì
cũng biết cảm giác thất tình mà mình cầu xin rồi, cũng hơi đau đau nhưng mừng, ít ra mình không ế hoàn toàn. Đột nhiên tôi thấy bản thân nực
cười. Tôi hỏi hắn:
- Nặng không?
- Cõng tôi thử đi rồi biết.- Hắn nhếch mép.
- Có cần so sánh khập khễnh vậy không?
- Đúng mà!
- Hôm nay anh nói nhiều nhỉ?
- Không cho sao?
- Không, chỉ là thấy lạ!
- Tôi…ít nói lắm sao?-Nghe câu hỏi của hắn, đột nhiên tôi thấy ngớ ngẩn, hắn còn không biết mình có nói chuyện hay không nữa.
- Anh lắm điều nhất trên đời.
-!!!
Hắn nín hẳn rồi đi tiếp. Tôi cảm thấy lưng hắn rất êm ả giống như cái nệm vậy. Cho mượn tạm chỗ ngủ nha. Tôi đang rất mệt…
****
- Ê! Ngủ rồi sao?- Hắn khẽ xốc nhẹ con người đang gà gật trên lưng.
Không trả lời, ngủ thật rồi. Hắn thở dài, đường này vắng vẻ không thể
bắt taxi nên đành cuốc bộ, nhà cô ta cũng còn khá xa. Nếu đi đến thì
chắc chân tay cũng rụng rời.
Hắn quay đầu lại nhìn chiếc xe mui trần màu trắng sau lưng. Anh đang
ngồi trong xe, tay đặt hờ trên vô lăng. Thấy hắn nhìn, anh lái xe lên.
Hắn mở cửa xe, đặt cô vào băng ghế sau, hắn cũng vào ngồi cạnh cô. Minh
Minh khẽ cựa mình nhưng mắt vẫn khép lại. Anh lái xe:
- Sao em lại cõng cô ấy?
- Chân đau!
-Anh nghi ngờ đúng rồi, em thích con bé.- Anh nghiêng đầu mỉm cười, nụ cười có vẻ khó chịu.
- Em chỉ làm theo bản năng.
- Em hiểu rõ hơn ai hết, mọi chuyện em làm đều là cố tình!
- Ừ.- Hắn ừ nhẹ để chấm dứt cuộc trò chuyện vì chính hắn cũng làm biếng trả lời.
- Anh với em cạnh tranh công bằng nhé!
- Em không thích.
- Em muốn chấp