
g link của tao mà đáp lại. Nhất là cái kiểu “Japan” ấy.
Tôi ngớ người 1 chút, hôn kiểu Nhật Bản sao? Ách, tôi đập đầu nó xuống bàn:
- Con quỷ! Tao đọc “Thất tịch không mưa” mà thành như thế đó!
- Mày đọc nhiều vào, nếu mày cứ sợ như thế thì bỏ mất mấy bộ truyện kinh điển đó!
- Biết rồi nhưng xót quá! Thất tịch không mưa, chỉ có 2 người nắm tay
hạnh phúc. Á, tim tao lại nhói nữa rồi… Có khi nào tao với hoàng tử sẽ
như thế không?
Nó nhìn tôi chưng hửng rồi đập đầu tôi xuống bàn:
- Sống không lo, lo đến chuyện chết. Mày phải sống để chứng kiến tao hạnh phúc nữa chứ!
- Mẹ mày!- Tôi đánh nó cái bốp. Đúng, thử nghĩ xem, nếu cuộc sống của
tôi không có con bạn hâm dở này thì nó nhạt nhẽo lắm. Dù nó hay làm tôi
nổi giận nhưng nó cũng làm tôi vui vẻ. Tôi mà là con trai thì tôi cũng
sẽ yêu nó đứ đừ mất. Khuôn mặt nó cũng đáng yêu lắm chứ bộ, hihi ^^!
(Yến tỉ nhà ta mà!!! ^^)
Trống tựu, vẫn không thấy hắn xuất hiện. Thói quen của con người đúng là đáng sợ. Tôi nghĩ ngợi đôi điều, bình thường khi hắn lên lớp hắn sẽ
quẳng cái cặp vào người tôi. Đẩy mọi sách vở tôi bày biện ra 1 góc nhỏ
rồi nằm ườn ra bàn. Khi tôi ngủ thì hắn lại lấy viết vẽ này nọ lên mặt
tôi trong âm thầm, chỉ khi mọi người trong sân trường nhìn tôi cười tôi
mới lấy điện thoại ra soi lại khuôn mặt bị hắn hành hạ không giống
người. Khi hắn ngủ thì đưa toàn bộ vở cho tôi viết hộ. Nếu tôi vênh mặt
không đồng ý thì hắn bẻ tay rôm rốp để cảnh cáo. Tuy là hắn côn đồ lưu
manh nhưng không bao giờ động tay động chân với con gái. (Không động tới tỉ thôi chứ đừng vơ đũa thế! ==”) Tôi chép miệng, lâu lâu lại quay sang nhìn chỗ của hắn. Ách, đúng rồi. Hôm qua hắn có nói là sẽ chuyển trường để tôi không gặp hắn nữa. Á, tháng ngày yên bình đã trở lại rồi. Tôi hí hửng đắc chí nhưng nhanh chóng, tôi đặt tay lên ngực mình, cảm giác
được giải thoát đây sao? Nhẹ nhõm quá, trống trải quá… Hơ… Đúng là rất
khó thay đổi 1 thói quen khi bên cạnh 1 người, tôi chợt nghĩ đến thói
quen ngắm mặt trời lặn, tôi cũng có thể bỏ thói quen đó, còn hắn thì
không chắc? Nhưng Chihuahua đầu đàn à… hôm qua tôi chỉ nói đùa thôi mà…
*******
- Em điên hay sao mà uống rượu trong khi không có thứ gì trong bụng hết? Lại còn đi đánh nhau nữa, nhóm máu của em là máu hiếm, cũng may anh và
em cùng nhóm máu nếu anh khác máu thì phải làm sao hả? Lại còn hút thuốc nữa! Em muốn lên thiên đàng sống hay sao?- Huy nóng giận nhìn hắn bị
băng bó khắp cơ thể. Hắn giơ cánh tay đang truyền nước biển lên nhìn rồi chầm chậm nhớ lại chuyện tối qua. . .
Ngay sau khi tên kia vung vỏ chai rượu đã bị đập vỡ làm đôi ra, hắn
giơ tay lên đỡ. Nhanh chóng, dòng máu đỏ từ tay hắn chảy ra với nhiều
vết nhỏ chi chít. Hắn vẫn tiếp tục đánh nhưng bọn chúng đông quá, hết
tên này thì tên kia lại vào đấm đá túi bụi. 1 tên vung cây lên đập vào
sau gáy hắn, hắn bắt đầu chóng mặt và choáng váng, hắn vẫn cố lắc đầu
cho tỉnh. Đàn em hắn ở đâu túa ra. Tên Hiếu đỡ hắn ngồi trên tảng đá,
hắn vẫn im lặng không nói gì chỉ nhìn dòng máu trên đầu chảy xuống nền
đất đen. Hiếu hừ lạnh:
- Anh điên rồi! Uống rượu say còn không chịu chạy, tụi em ra trễ chút
nữa là anh chết đến nơi. Bọn này chó thật! Anh về đi, để bọn em lo!
Hắn đứng dậy đi về như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có hắn mới
biết, vết thương đau nhói thế nào. Đau thể xác thì chỉ là 1 chuyện nhỏ
con cỏn. Hắn vào nhà lấy hộp y tế băng bó lại cánh tay mà không để ý đến đầu mình. Hắn đi lên tầng 2 chạm mặt anh, căn bản là không ai bật đèn
nên anh mới không thể quan sát được vết thương của hắn. Hắn đóng sầm cửa phòng lại, đốt 1 điếu thuốc rít dài. Hắn ho sặc sụa nhưng vẫn cứ hút.
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ hút thuốc nhưng ai ai cũng nói hút
thuốc có thể làm mình quên đi cảm giác đau đớn nên hắn mới thử.
Quang Huy lờ mờ nhìn thấy vài vệt nước dưới sàn gỗ của căn nhà. Anh
đi đến bên cạnh cầu thang bật công tắc đèn, là máu. Anh nóng giận gõ cửa phòng hắn:
- Mở cửa!
Hắn vẫn không lên tiếng, nếu anh hắn mà thấy bộ dạng thảm hại của hắn
bây giờ thì sẽ nghĩ gì về hắn? 1 tên đứng nép trong bóng cây nhìn người
ta hạnh phúc mà thèm thuồng hay… 1 tên ngu ngốc tự hành hạ bản thân???
Chưa đầy 1 phút sau, Huy đẩy cửa vào, trên tay cầm chùm chìa khóa dự
phòng. Hắn cười nhạt, không có gì có thể qua khỏi anh hắn. Huy bật đèn
lên, cái mũi nhạy cảm ngửi thấy mùi máu và cả mùi thuốc lá khó chịu. Anh kéo hắn đứng dậy:
- Đi đến bệnh viện!
- Không!
- ĐI!- Anh quát. Hắn nhìn anh hờ hững. Anh tức giận nói tiếp:
- Máu của em không phải là quá dư thừa đâu! Nếu thấy nó nhiều quá thì đi hiến máu nhân đạo đi, anh không có rãnh mà đôi co với em đâu. Em muốn
chết ngạt trong phòng hay hết máu mà chết anh cũng mặc kệ nhưng đừng
chết trong ngôi nhà này…
Hắn đứng dậy định đi khỏi đó thì chân hắn không trọng lực mà ngã
xuống bất tỉnh. Khi mở mắt ra đã phải nghe anh cằn nhằn. Anh đột nhiên
đổi giọng buồn buồn:
- Anh không muốn mấ