Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326471

Bình chọn: 8.5.00/10/647 lượt.

Cô ấy cười thì không
tươi và thoải mái như Minh Minh, tuy nhiên, nụ cười khá thu hút người
đối diện bởi 2 chiếc răng thỏ con con. Hắn nhíu mày:

- Sao cô lại đến đây?

- Ừm, em nghe Minh Minh nói!- Cô gật đầu thú nhận. Hắn hắng giọng, điệu
bộ của Minh Minh lúc nãy còn khá ngạc nhiên khi thấy cô ta kia mà, có
thể tin được không? Quả thật, hắn là 1 con người tinh tế khi quan sát kĩ lưỡng từng chi tiết xung quanh mình. Hắn gật đầu không nói, tay cầm
trái táo nhưng không ăn bởi vì không quen. Hắn rất ít khi nhận đồ ăn hay vật gì từ người lạ, bởi định luật tồn tại trong thế giới con người như
thế này:” Chẳng có thứ gì cho không, trừ khi là thuốc độc.”

Cô ta vẫn mỉm cười vui vẻ. Hắn nhớ đến sự im lặng của Linh trong suốt buổi ra mắt, nếu mà tươi cười như thế có phải là giả tạo quá không? Cô
không phải là người khó chịu nhưng cũng chẳng dư nụ cười và tiếng nói.
Phải chăng vì tình yêu mà mọi thứ có thế thay đổi? Cái giá để sở hữu
tình yêu thật sự có quá lớn? Tên Hiếu nhanh ngồi dậy nhìn cô mỉm cười:

- Cô định “tán” đại ca của bọn tôi sao?

Linh mỉm cười e ngại, ý tứ cũng đã rõ ràng thế kia rồi, chẳng lẽ còn không hiểu? Tên đó phá lên cười 1 cái:

- Anh ấy bị bệnh “lười yêu” í, “tán” tôi đây này!

Cô bĩu môi đáp:

- Để tôi “tát” anh thì hơn!

Thanh Tuấn đưa mắt nhìn lên trần nhà trầm mặc, “lười yêu” sao? Theo hắn
thì hắn đang mắc phải chứng bệnh “sợ yêu”! Hắn sợ tỏ tình thì cô ấy
không đồng ý, hắn sợ yêu cô ấy rồi thì hắn phải mất đi người hắn tôn
trọng, kính nể nhất, hắn sợ cô ấy sẽ ghét hắn và đi với người khác, hắn
sợ nhiều chuyện lắm…

Chẳng biết từ bao giờ mà đứa con gái có cái tính cách nữ không ra nữ, nam không ra nam, nóng lạnh thất thường đã lẻn vào lối mòn của tim hắn
chứ? Chẳng lẽ hắn thuộc hội chứng thích “ngược”? Có thể hiểu nôm na là
khi mình ghét ai đó hay bị ai đó ngược đãi mà lại đi yêu. Hắn thở dài,
đặt trái táo vào dĩa rồi nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến
cô gái bên cạnh. Cô thấy có chút buồn buồn nhưng rồi nhanh chóng tươi
tỉnh, tính cách của hắn luôn luôn là vậy mà, mọi thứ đều cần thời gian
để giải quyết.

*******

Là lá là la là, lá la là lá la…

Minh Minh vui miệng hát í ới gì đó rồi đeo ba lô vào vai. Cô ngắm
nghía mình trong gương thật kĩ. Hôm nay cô dùng chiếc kẹp nơ kẹp tóc mái ra sau, để lộ vầng trán cao thông minh nhưng bướng bỉnh. Cô nhe răng
cười trong gương, tốt, răng trắng sáng, xinh đẹp tuyệt vời. Phải cười
nhiều ơi là nhiều để hoàng tử cắn càng nhiều càng tốt. (Ô my chuối! ==”)

Quang Huy đã chờ sẵn trước cửa nhà cô. Minh Minh tươi cười vẫy tay với anh:

- Ngày mới vui vẻ nha anh!

- Em cũng vậy!- Anh cũng cười. Anh đang mặc chiếc áo phông in 1 slogan
đẹp mắt cùng với chiếc quần jeans bó tạo sự thoải mái, phóng khoáng.
Khác hẳn với vẻ đẹp trai, thư sinh hằng ngày. Minh Minh nhìn mà thèm
thuồng sắp rơi nước bọt lả chả. Cô vào ngồi cạnh anh, định thắt dây an
toàn thì anh đã chồm qua, trong phút chốc, khuôn mặt anh kề sát mặt cô.
Minh Minh cảm nhận được hơi thở nóng bóng của anh, tim cô đang run hơn
bất cứ khi nào. Khi hôn anh tim cô cũng có đập nhanh nhưng đó là bất
ngờ, còn bây giờ thì… Anh nhìn cô cười:

- Để anh làm!

- Ồ.- Cô gật đầu, anh đang thắt dây an toàn cho cô. Sao mà anh lại menly đến thế cơ chứ! Hức hức, nhà mặt phố, bố làm to, đủ tiêu chuẩn 4G, biết lái xe mui trần, đặc biệt là không có mắc chứng bệnh côn đồ lưu manh,
chân dài não ngắn. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ đến hắn. Minh Minh
hỏi:

- Thanh Tuấn hắn ta thế nào rồi ạ?

- Vừa xuất viện tối hôm qua, nó không thích bệnh viện chút nào cả!

- Tên đó bị điên hay sao ấy, sức khỏe chưa tốt mà đã xuất viện rồi.

- Nó luôn như vậy mà.- Anh cười nhạt.

- Hắn là tên côn đồ lưu manh ngu ngốc nhất trên đời!

- Minh Minh…- Anh khẽ gọi tên cô. Minh Minh im lặng, anh đã có nói trước mặt anh không nên nhắc đến bất cứ tên con trai nào khác. Oke, im lặng
cho anh vui. Chưa gì mà đã chiếm hữu em rồi! >.<

Minh Minh lướt vào chương truyện cuối cô vừa hoàn thành, chỉ có 1
comment duy nhất. Cô nín thở lăn xuống xem. “Hoàng tử của Minh Minh:
Truyện có thật không vậy? Anh nhận ra nhân vật Quang Huy và Thanh Tuấn
nhưng không biết nữ chính có nick name Heo Lười này là ai!”

Ách, Minh Minh nín bật quay sang nhìn anh. Anh vẫn đang ung dung lái
xe, chắc là anh rồi. Cô đâu có nói là mình đã viết bộ tiểu thuyết nào
cho anh nghe, hơn nữa, cô lấy bút danh là MiLo cơ mà! (MiLo là Minh Lợn
^^). Cô cảm thấy trong lòng có thứ gì đè nặng, bực chết mất! Cá đã nằm
trên thớt rồi. Cô cười méo xệch:

- Anh là nick Hoàng tử của Minh Minh à?

- Ừ! Thì sao?-Khóe môi anh cong lên vẻ thích thú lắm. Minh Minh chỉ hận
là không thể phóng xuống xe ngay lúc đó. Cô ngồi im như tượng, 2 mắt
trừng trừng như đồng tử đã giãn hết cỡ. 1 lát sau, cô lấy lại bình tĩnh, phải cứu nguy thôi! Minh Minh lè lưỡi:

- Em thấy tên hay nên đ


Pair of Vintage Old School Fru