
nh keo kiệt, em tự phá hủy tô phở của anh chỉ vì muốn ăn chung tô với anh kia mà! Anh nói anh thanh toán 2 tô nhưng không có
nghĩa là không thanh toán số tiền thêm mì, thêm nước, thêm bò viên!
Khóe môi tôi giật giật mấy cái, tôi có ý định ăn chung với hắn bao
giờ? Tôi vừa định “đối đáp đầy đủ” thì hắn đã chặn họng trước.
- Lo ăn đi, đừng để anh đổi ý!
- Anh đổi ý thì sao?
- Không muốn ăn?
- Ờ!
- Hay là muốn ăn thịt anh?- Hắn lấy ngón tay trỏ di di trên trán tôi rồi sỉ mạnh 1 cái. Tôi vò vò cái trán nổi đỏ do bị hắn dí tay vào, rốt cuộc vì lo cho cái bao tử của mình, tôi đành phải ăn từng chút, từng chút
một mì trong bát. Hắn chỉ lẳng lặng gắp thêm vào số mì vơi đi. Tôi không thể đếm được số lần cho mì vào bát, chắc nó phải lên số hàng chục hay 1 số n nào đó!
******
Tôi đau đầu cắn bút nhìn đề Toán trong tay, tôi cũng đã làm được nửa
phần rồi, nếu không sai thì chắc ẵm được 5 điểm. Hắn liếc sang tôi:
- Muốn mấy điểm?
- 1! Dở hơi!- Đang lúc bực bội, tôi nói thẳng ra con số đáng ghét nhất
trong đầu. Hắn thăm dò bài làm của tôi từ trên xuống dưới rồi hừ lạnh:
- Vừa đủ 1 điểm!
-!!!!
- Muốn mấy điểm hả?- Hắn chán nản hỏi lại, bài thi của hắn vẫn 1 trang
giấy trắng tinh mà còn mạnh miệng. Nếu tôi tin lời hắn thì tôi thật
giống 1 đứa ngớ ngẩn. Tuy nhiên, tôi nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, I
Believe… Thôi thì Believe đại 1 lần đi, giờ thì đầu óc tôi cũng chẳng
nghĩ được ra thêm cái gì nữa.
- 10 điểm!
- Chép nhanh, còn 10 phút cuối!- Hắn bắt đầu đặt cây bút lên bài làm của mình. Tôi cũng nhanh chóng liếc đáo liếc để. Xin lỗi thầy cô, em đã
không thể thực hiện đức tính trung thực trong học tập của mình như lời
em đã hứa trong những bài văn! Nhưng không quá quan trọng, nhắm mắt thì
cũng có thể cho qua lần này nhỉ? Hắn làm bài rất nhanh, không cần bấm
máy tính mà ghi ra ngay kết quả. Chỉ 2 phút sau, bài thi đã được hoàn
thành 7/10. Phần cuối do phải vẽ hình nên hắn làm khoảng 3 phút. Tôi vẫn cắm cúi chép, thắng thua gì cũng chịu, trong giở kiểm tra mà vỗ ngực hô to:” Ta trung thực, ta sống bằng chính thực lực, ta không dựa dẫm vào
người khác!” thì quả thật quá điên rồ, điên nặng luôn ấy!
Tôi cũng nhanh chóng hoàn thành bài thi của mình vào 2 3 phút cuối.
Mấy ngày tiếp theo, vẫn là hắn hướng dẫn tôi. Tôi thầm cảm thán trong
lòng, có khi nào hắn đã phải bỏ ra số tiền khổng lồ để mua đề rồi học
thuộc lòng đáp án chỉ để chỉ giúp cô bạn gái bé nhỏ này không? Cảm động, quá cảm động, không kiềm được cảm xúc!
1 tuần nặng nhọc trôi qua rất nhẹ nhàng, đến khi phát bài ra, tôi mới bội phục hắn sát đất. Anh yêu à, anh đã quá lao tâm vất vả vì em rồi.
Chỉ cần bài thi chạm vào tay tôi đều xuất hiện con 10 tròn trĩnh kể cả
môn Văn trời đánh, dù tôi là tiểu thuyết gia nhưng không có nghĩa là lời văn sinh động, miêu tả hoàn mĩ, thơ thẩn chau chuốt. Hắn đọc cho tôi
viết toàn bài văn, còn mình thì bỏ giấy trắng bởi vì… làm biếng viết.
Nhiều lúc, tôi cũng thấy tội nghiệp hắn, phải chăng vì lo lắng cho tôi
quá, không biết tự chăm sóc mình nên 1 bên bán cầu não bị ung thối rồi
chăng?
Tôi và hắn cùng đi bộ trên đường, tôi hỏi hắn:
- Sao anh có thể làm kiểm tra chính xác đến vậy?
- Huh?
- Anh mua đề đúng không?
- Không!
- Láo!
- Chỉ có những đứa như em mới có thể nghĩ ra những chuyện này. Anh luôn
luôn là học sinh xuất sắc lúc còn học cấp 2. Lên cấp 3 thì dần chán nản!
- Anh học giỏi thì sao lại phải chán?
- Học để làm gì?
- Kiếm tiền!
- Vậy kiếm tiền được rồi thì học làm gì?- Hắn nhếch mép xoa xoa đầu tôi. Tôi né ra, hắn biết kiếm ra tiền sao? Sau 1 hồi tra tấn cái tên chỉ
biết ậm ờ đó thì tôi biết thêm tin nữa về hắn, hắn đang thử việc tại
công ty của gia đình. Dù là con cháu đi nữa thì cũng phải leo lên từ
những chức bé nhỏ, có lúc còn phải photo tài liệu. Giờ thì hắn đã làm
phó giám đốc!!! Hắn còn bồi thêm 1 câu rất rất đáng ghét, đầy vẻ cao
hãnh và kiêu ngạo:” Chỉ trong 1 tuần nữa, anh sẽ trở thành tổng giám đốc và thành lập 1 công ty riêng!”
- Anh có thể giúp em trở thành người giống anh không?- Mắt tôi long lanh, long lanh, so cute!
- Em thì phải học rồi!
- Tất nhiên!- Tôi gật đầu chắc nịch tỏ ý chí quyết tâm.
Những ngày rãnh rỗi nối đuôi nhau sau đó, thay vì dắt tôi đi la cà
hàng quán thì hắn lại lôi tôi về nhà hắn giải bải tập. Nhưng hình như…
tôi bị “quấy rối” nhiều hơn là học. Có nên kiện hắn không? Hắn là tên
xấu xa, chỉ biết thừa nước đục thả câu!!!!
Bây giờ tôi mới biết, hắn dường như chỉ nói chuyện nhiều khi chỉ có 2 đứa. Hôm nọ, cả đám Chihuahua kéo lại nhà hắn tổ chức tiệc tùng, tất
nhiên là có Thiện Nhân và Hải Yến đi cùng. Hơn nữa, ả Thiện Nhân còn kéo theo Thanh Thanh. Từ bao giờ mà nó để mắt đến con gái thế nhỉ? Suốt
buổi, hầu như hắn không nói câu nào, hắn chỉ giơ tay vuốt vuốt mái tóc
trong lòng hắn. Đến lúc gần tan tiệc, hắn mới