
ngày bà Nhàn cũng sẽ thố lộ ra, vì chẳng bí mật nào có thể giữ lâu hơn
thời gian được. Chỉ sợ khi ấy không còn cơ hội cứu Thiên Băng thôi.
– Anh Trường ... tôi ghét anh ...
Hồn ma thốt lên rồi biến nhanh mặc cho Trường réo gọi:
– Diễm Hương ... Diễm Hương ...
Trường nhớ mình đã chạy theo nhưng một tia chớp xanh lè kèm theo tiếng nổ khá lớn đã làm anh giật mình quỵ xuống ...
Không ... Trường tung mền ngồi phắt dậy. Một luồng gió thật mạnh và thật lạnh từ cánh cửa sổ phòng tối qua quên không đóng đã ập vào làm anh tỉnh táo sau giấc ngủ muộn khá căng thẳng thần kinh.
Thì ra mới vừa rồi
anh lại trải qua thêm một cơn mơ. Những cơn mơ cứ tuần tự đến trong giấc ngủ với các sự cố đang có thật ngoài đời.
Bên ngoài trời chưa
sáng tỏ mặt người. Với thành phố như thế là còn rất sớm nên Trường đành
nằm nán lại trong phòng cùng nhiều nỗi lo lẫn lộn. Ôi cuộc sống sao mà
không đơn giản. Nó luôn xảy ra những xáo trộn đầy phức tạp khiến hờn,
giận, oán, thù cứ đan chéo vào nhau. Bây giờ thì mặt biển mới hiền hòa
sau cơn giận của Thủy Thần? Bao giờ thì nắng ấm làm tan đi cơn mưa bão?
Tuy không phải người trong cuộc nhưng Trường vẫn thấy buồn và lo cho
tình cảnh của bác Nhàn. Giàu sang đó song chưa chắc đã hạnh phúc, nhất
là khi biết được rằng đứa con gái duy nhất đã sa vào tay lão hung thần
ma túy.
Vừa từ trường học trở về, Trường đã vội tìm bà Nhàn:
– Thưa bác ... cháu muốn xin phép được vào ở trong ký túc xá.
Đang đọc báo ở salon, bà Nhàn ngẩng đầu lên nhìn Trường đầy ngạc nhiên:
– Sao? Bộ ở nhà bác cháu không thấy thoải mái ư?
Trường cắn vào môi mình trước khi đáp:
– Thưa, không phải như thế ạ.
– Vậy thì nguyên cớ gì cháu muốn rời khỏi nơi đây? Hay là cháu giận con Thiên Băng?
Trường không dám thừa nhận điều gì, anh phải tìm cớ để trình bày:
– Dạ, gần đây cháu và các bạn có cùng hoàn cảnh khó khăn đã nhận được chỗ dạy kèm tại tư gia cho một số gia đình để kiếm thêm. Công việc rất tốt
nhưng giờ giấc đi lại có thể sẽ làm phiền cho bác, nên cháu muốn. .....
Bà Nhàn ngắt lời Trường bằng nụ cười phẩy tay:
– Ối ... cháu tôi sao mà khéo lo xa. Bác nuôi cháu luôn cũng còn được nữa là ... tạo điều kiện cho cháu biết tự lập. Được, cháu muốn tham gia dạy kèm với các bạn thì bác cũng không cản. Nhưng dù sao thì cũng không
được đi nơi khác mà vẫn phải ở nhà bác. Bác sẽ đưa cho cháu một chiếc
chìa khóa cửa riêng để cháu đi về tùy ý không sợ phải làm phiền.
Thế là ý định rời khỏi nhà bà Nhàn đã không thể thực hiện được vì bà đã quá tốt với Trường, và anh không thể phụ lòng tốt ấy vì một lý do đơn giản
nào khác. Suốt mấy tháng trời sống tá túc tại đây về đời sống và vật
chất hầu như bà Nhàn đều lo cho anh hết. Trường có đủ điều kiện để học
tập hơn nhiều sinh viên khác, trái ngược với nỗi lo của anh khi còn ở
quê. Nhưng dù có sung sướng bao nhiêu mà bị lệ thuộc và chịu đựng một
người thì lòng cũng chẳng nghe thanh thản được. Nhất là gần đây Thiên
Băng, luôn tỏ thái độ coi thường Trường, giống như anh là gánh nặng của
mẹ cô.
– Cháu bằng lòng ở lại đây rồi phải không?
Nhìn nét mặt chờ đợi của bà Nhàn, Trường không dám lắc đầu:
– Bác đã tạo điều kiện cho cháu như vậy sao cháu có thể từ chối được.
Bà Nhàn bỗng với anh lại gần:
– Đến đây bác cháu mình trò chuyện một chút cho đỡ buồn.
Trường bước tới ngồi vào chỗ đối diện:
– Thưa bác ...
– Cứ tự nhiên đừng khách sáo. Bác chỉ muốn hỏi chuyện giữa cháu và con
Thiên Băng nhà bác thôi. Sao? Dạo này hai đứa có thường trò chuyện với
nhau hay không? Bác hy vọng hai đứa sẽ càng thân thiết hơn.
Hiểu mình đang bị đẩy vào thế phải phân tâm, Trường vội thành thật:
– Thưa bác ... cháu và Thiên Băng rất ít khi ngồi đối diện với nhau. Có lẽ cô ấy đang ghét cháu. Nhất là sau cái vụ ... ...
Bà Nhàn cướp lời Trường bằng một hơi thở dài:
– Cháu nhắc tới cái vụ đó bác lại thấy lo trong lòng. Tuy không tin con
Thiên Băng nó hư hỏng nhưng bác phải đề phòng nó dữ lắm. Bác không cho
nó nhiều tiền tiêu xài như trước, và quản lý giờ giấc nó nghiêm ngặt mỗi khi ra khỏi nhà.
Để bà Nhàn nói dứt, Trường mới dám tiếp lời:
– Theo cháu thì cách của bác chưa chặt chẽ lắm đâu.
– Thế chẳng lẽ bác phải xích chân nó vô một chỗ hay sao?
– Đúng như vậy đó. Má hãy nghe anh ta mà xiềng xích con lại đi.
Thiên Băng xuất hiện một cách bất thình lình làm cả hai người giật mình.
Trường rất ngượng song không thể im miệng:
– Thiên Băng đừng hiểu lầm ý tôi.
Bà Nhàn cũng nói chữa:
– Phải đó. Trường có ý tốt với con mà.
Thiên Băng ngồi buông người xuống ghế rồi ngửa cổ cười gằn:
– Không dám tốt với con đâu, chẳng phải con vừa nghe ảnh xúi má cột chân con lại sao?
Trường muốn giải thích nhưng bà Nhàn đã thay anh:
– Đừng nói vậy mà tội nghiệp cho thằng Trường. Đó