
i gì tan vỡ là tan vỡ, dù có hàn gắn đến thế nào thì nó cũng sẽ có những vết rạn nhất định, và dù có cố gắng chấp nhận như thế nào, chúng ta vẫn sẽ nhớ đến vết rạn đó dù vô ý hay là hữu ý.
- Hoá ra cậu cũng đâu khô khan quá nhỉ?
- Ừ!
- Tớ thấy nó như khuôn mẫu trong mấy câu chuyện vậy, cứ nam chính nào mà hay cười, có vẻ bụi bặm thì người đó lại càng nhiều tâm sự vậy.
- Ừ, chắc có lẽ tớ được tạo ra theo khuôn mẫu đó cũng nên.
- Thế thì tớ dám cá, đó là một cuốn tiểu thuyết dở tệ.
- Chắc là thế! - Tôi nhún vai.
Hai đứa tôi lại bàn về mấy chuyện linh tinh, chủ yếu đại loại như việc tôi sẽ trả nợ môn học vào năm sau như thế nào, học kì này những môn mới có khó không, hay đơn giản như việc chúng tôi sẽ đối đầu với làn sóng dư luận như thế nào trước việc tôi sẽ làm vệ sĩ cho cô nàng trong các buổi đi học thêm anh văn.
- Nếu họ dị nghị thì sao nhỉ?
- Có gì đâu, việc đó chẳng đáng lo. - Tôi thản nhiên như không, vì với bản thân tôi chuyện đó hết sức bình thường.
- Tớ sợ họ lại nói này nói nọ thôi!
- Bản thân mình không có gì, thì kệ họ muốn nói sao cũng được!
- Ừ!
- Với lại...tớ nghĩ thằng Trung không phải là không hiểu chuyện!
Tôi buột miệng nhắc tới chuyện thằng Trung khiến cô bạn bỗng nhiên mặt buồn xo. Vẻ hồn nhiên vui vẻ lúc nãy trôi đi đâu sạch, Thương định cầm ly cà phê lên.
- Người buồn không nên uống cà phê!
- Ơ...!
- Cậu dạy tớ mà! - Tôi tráo hai ly nước, vật quy nguyên chủ.
Ít nhất điều đó cũng đủ làm mặt Thương giãn ra, có thể cô nàng vui lên được chút ít, hoặc Thương là kẻ che giấu nội tâm rất tốt. Những kẻ tâm lý thường thế, họ thích thú khi nắm bắt tâm lý người khác, nhưng rất giỏi trong việc che giấu nội tâm của mình. Đó giống như việc ẩn mình chờ con mồi của những kẻ thợ săn. Và con mồi hôm nay là tôi.
Gần trưa, hai đứa tôi rời quán nước, bắt đầu trở về kí túc xá. Giữa trưa nắng, tôi chăm chú nhìn đường, còn Thương quay đầu liên tục, có vẻ đang ngắm cảnh thì phải.
- Mà này, cậu phải nhớ cô gái đó đấy!
- Vì sao?
- À,vì như thế sẽ bớt đau hơn.
- Có chuyện đó à?
- Ừ, nhớ đến khi nào quên thì thôi.
- Tớ không nghĩ mình làm được! - Tôi vẫn chăm chú nhìn đường, nói vọng ra sau.
- Dù sao cũng nửa vui nửa buồn khi cậu kể cho tớ nghe chuyện này! - Thương vẫn chăm chú nhìn phong cảnh lướt qua tầm mắt.
- Nửa vui vì tớ kể cho cậu, tức là coi trọng, còn nửa buồn là gì?
Thương lắc đầu, nhưng trong tiếng gió lướt qua tai, tôi hình như nghe thấy tiếng thầm thì của cô bạn:
- Poor you!
Chẳng biết tôi có nghe nhầm hay không, nhưng nếu đó là thật thì tôi chấp nhận. Lần đầu tiên tôi chấp nhận kẻ khác gọi mình là kẻ đáng thương. Cũng đúng, vì đó là từ một người bạn gọi tôi, họ có cách nhìn đúng đắn về tôi nhất. Huống hồ, tôi cũng cảm thấy chuyện tình cảm này thật đáng thương. Như một cuốn phim buồn, nam và diễn viên chính không bao giờ đến được với nhau. Nhưng cuộc đời không phải là một bộ phim, và dù có thiếu vắng ai đi chăng nữa, thì tôi vẫn phải bước tiếp, vẫn phải tiến lên.
Ngày hôm sau Bông Xù và Phong xuống kí túc xá hội họp nhóm sau Tết. Mọi thứ chả có gì khác lúc trước, ngoài việc Bông Xù cũng rớt môn thi cuối cùng như tôi, và cô em gái nằng nặc đòi tôi phải lì xì bù cho dịp Tết.
Những ngày tiếp theo, ngoại trừ việc ăn và ngủ, tôi sang mượn Thương vài cuốn tiểu thuyết đọc giết thời gian trong những thời gian rảnh rỗi. Thường thì tôi dựa vào tên truyện để chọn, né xa mấy cái tên có vẻ đụng chạm đến chuyện tình cảm, mang vẻ uỷ mị, lâm li đầy nước mắt.
- Cuốn này nhé!
- Ừ, đọc hay lắm đấy!
- Pháo đài số, cái tên như vậy chắc truyện cũng hay.
Tôi cầm cuốn truyện trong tay, vênh mặt lên đắc ý vì sự lựa chọn sáng suốt của mình, đi thẳng về phòng. Phải công nhận, vì lên kí túc xá khá sớm nên bảo vệ cũng lỏng lẽo hơn trong năm, vì thế tôi vẫn có được chút ít thời gian tạt qua phòng Thương.
Những ngày một mình trong phòng chờ đợt đăng kí học anh văn, bạn bè chưa có thằng nào lên hết nên tôi dùng những cuốn tiểu thuyết làm bạn tâm sự. Nói một cách chính xác thì ban đầu tôi cũng cảm thấy nó không quá khô khan như mình tưởng, dần dần, những cuốn tiểu thuyết cuốn hút tôi, say mê đến một cách kì lạ.
Thương có thể nói là người đã khai sáng tâm hồn văn học cho tôi, cái tâm hồn vốn khô cằn sỏi đá.
Những ngày chờ đợi của tôi là những ngày dài khô khan nhàm chán, tuy rằng không phải như đầu năm. Hết đọc truyện, thì tôi với Thương thường lên các kí túc xá trên uống nước, ăn kem. Chán chê rồi về phòng đọc tiểu thuyết, đến chiều thì lên sân cỏ trên đá bóng. Dần dần, giữa tôi và Thương trở nên thân thiết với nhau hơn trước.
- Này, cậu ôn gì chưa đấy?
- Ôn gì là sao?
- Thì hôm nay phải thi đầu vào để xếp lớp mà, tớ chẳng bảo cậu lúc Tết rồi đó sao!
- Ơ...