Tình Yêu Cappuccino

Tình Yêu Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324573

Bình chọn: 10.00/10/457 lượt.

chỉ muốn cho cậu ta quả đấm.

Nhưng lại có một việc khác tôi phải nói thầm với cậu ta: “Cái này đắt lắm,
còn đắt hơn cả váy và áo vừa mua!” Cậu ta gõ lên trán tôi: “Ồ, bao nhiêu năm nay cậu làm con gái vậy à? Nội y là lớp da thứ hai của phụ nữ,
đương nhiên phải đắt! Yên tâm đi, chiếc này mình tặng cậu!”

Tôi chặn cậu ta lại, mình tự tính tiền. Đồ bí mật thế này sao có thể đàn ông tặng? Nếu để Văn Hạo biết không biết sẽ thế nào?

Vốn cho là “người đẹp biến thân” đến đây là kết thúc, cậu ta lại kéo tôi
đến quầy giày. Giày mùa hè đã được bày lên kệ, màu sắc tươi sáng, lung
linh. Cậu ta nhìn đôi giày thể thao của tôi, tự chọn một đôi giày cao
gót màu trắng đưa cho tôi.

Tôi vội lắc đầu: “Mình không đi được giày cao gót”

“Chưa từng mang sao biết không thể đi? Mau thử đi!”

Không ngăn nổi cậu ta, tôi chỉ còn cách tháo đôi giày thể thao ra, đi chiếc
giày còn mới mùi da. Lúc đứng lên, mình như không chỉ cao hơn mà trong
lòng cũng có cảm giác trước đó chưa từng có.

George kéo tay tôi, nói: “Thử đi vài bước đi!”

Giày cao gót tuy cao, nhưng đi lại không khó khăn như trong tưởng tượng đâu, mức độ thoải mái đương nhiên không thể bằng giầy thể thao nhưng sẽ chỉ
cảm thấy toàn bộ cơ thể nhẹ nhõm mỏng manh hơn. Đến trước gương, ưỡn
ngực, hai chân hơi khép lại, tôi không dám tin người trước gương là mình nữa, trưởng thành... nữ tính.

George đứng sau tôi, kéo nhẹ, để
tóc tôi thả xuống, dùng tay vuốt vuốt. Lời nói của anh giống như một câu thần chú vang vọng trong tai tôi: “Ninh Khả, tin mình đi, cậu rất đẹp,
đẹp hơn bất kỳ người con gái nào mình từng gặp.”

Tôi tránh người
qua một bên, cởi giày chuẩn bị thay. Lúc này cậu ta lại nói: “Đừng đổi!
Mình trả tiền, không tặng nội y, tặng giày chắc không sao chứ!”

“Nhưng...”

“Đừng vậy, mình không phải bạn bè sao? Đừng từ chối. Mình một mình đến Trường Đại học W, cậu là bạn duy nhất của mình.” Nói xong cậu ta lấy thẻ tín
dụng thanh toán.

Sau đó, cậu ta lại đưa tôi đi cắt tóc. Cậu nói
với thợ cắt tóc, tóc tôi vừa đen vừa dày, không cần cắt sửa, thả tự
nhiên trên vai sẽ rất đẹp, chỉ có tóc mái cắt thành tầng là được.

Cắt tóc xong, tôi đã hơi mệt, cậu ta lại hưng phấn kéo tôi đến quầy mỹ
phẩm, tôi vội ngăn lai: “Mình không có nhiều tiền để mua mỹ phẩm, hơn
nữa, cũng không cho phép cậu tiêu tiền nữa.”

George cười thần bí: “Ai nói bọn mình sẽ mua?” Nói xong không do dự kéo tôi đi.

Sau đó cậu ta nói với nhân viên bán hàng bằng giọng điệu rất lưu loát, cực
kỳ nhẹ nhàng: “Chào cô, tôi muốn mua cho bạn gái một bộ mỹ phẩm. Tôi
thấy cô trang điểm rất xinh, có thể trang điểm giúp cô ấy không? Trang
điểm xinh, nhạt một chút, tự nhiên một chút như cô là được.”


nhân viên bị hấp dẫn bởi lời ngon ngọt, vui vẻ đồng ý, sau đó bắt đầu
bôi trát trên mặt tôi. George cũng bận rộn bên cạnh, luôn khoa chân múa
tay, lại phát huy sở trường kể chuyện cười, chọc cô nhân viên vừa trang
điểm, vừa cười tươi như hoa: “Ngài thật thú vị!”

Sau khi hoàn
thành, George lại nhìn tôi với bộ dạng dò xét, sau đó gật đầu khen, giơ
ngón cái lên về hướng cô nhân viên. Lúc này tôi mới có cơ hội ngắm mặt
mình trong gương.

Rất đẹp, vẫn là tôi nhưng thay đổi rất nhiều.
Khí sắc tốt hơn hẳn, ngũ quan cũng rất tinh tế, nếu trên đường gặp khuôn mặt này, tôi cũng sẽ phải ngước nhìn, mà trước đây tôi chưa từng nghĩ
mình có thể thu hút sự chú ý của người khác.

Tôi nghe thấy George nói với cô nhân viên rất đàn ông: “Cảm ơn cô. Chúng tôi lên tầng mua
đồ, sau một tiếng nếu không mất phấn chúng tôi sẽ đến mua.”

Tôi
nghĩ thầm anh chàng này thật khéo, rõ ràng đã bắt người khác trang điểm
cho, còn đường hoàng rời đi, để người ta ôm hy vọng. Nhưng tôi cũng
không có nhiều tâm tư tính toán những điều này, hôm nay tôi cảm thấy rất vui, mỗi khi đi qua gương tôi đều ngắm mình trong gương.

George
không nhịn nổi cười ra tiếng: “Mình mới phát hiện, cậu lại tự yêu bản
thân mình đến vậy! Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ khi mình thấy mình xinh
đẹp, tự tin, mới có thể hấp dẫn được người khác! Được rồi, giờ bụng mình đói rồi, bọn mình đi ăn nhé!”

Vì George rất nhớ vị cay của món
cay Tứ Xuyên nên chúng tôi tìm một nhà hàng Tứ Xuyên gần đó. Cậu ta ăn
rất nhiều, lần đầu tiên tôi lo lắng sợ ăn quá cay sẽ mọc mụn, chỉ ăn vài miếng rau.

Ăn xong tôi tranh trả tiền. Cậu ta cũng không để ý, để tôi uống trà trước đợi, nói là đi phòng vệ sinh.

Ai ngờ cậu ta đi gần hai mươi phút, tôi cảm thấy rất lo, hay cậu ta lại bị đau bụng? Chỉ thấy cậu ta thản nhiên từ ngoài bước vào, trên tay còn
xách một túi giấy lớn.

Cậu ta đã mua toàn bộ mỹ phẩm tôi đã dùng thử về!

Cậu ta nhìn tôi trong bộ dạng ngạc nhiên, vội vàng nói: “Mình đã hứa với cô nhân viên đó, đàn ông mà, nhất định không thể để phụ nữ phải đợi! Cậu
xem, cô ấy còn tặng mình một lọ nước tẩy trang, nhắc mình bảo cậu buổi
tối nhất định phải tẩy trang kỹ, nếu không không tốt cho da.”


Pair of Vintage Old School Fru