Tình Yêu Cappuccino

Tình Yêu Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324623

Bình chọn: 8.00/10/462 lượt.

Tôi vội xua tay: “Không được, không được, mình không thể nhận, cái này quá đắt!”

“Mình không thể giữ lại dùng? Mình không phải là muốn tặng cậu, mà là để thực hiện lời hứa với cô nhân viên đó!” Nói xong cậu ta nhét túi mỹ phẩm vào tay tôi.

Chúng tôi cầm túi to túi nhỏ về ký túc xá, đi đến chỗ
vườn trường đã thu hút được biết bao ánh mắt nhìn theo. Tôi nghĩ thầm
ánh mắt của ngày hôm này có lẽ không phải đều đổ dồn về anh chàng đẹp
trai bên cạnh mình nữa.

Về ký túc đã là 2h chiều, George than
thở: “Mình đã nghĩ để thay đổi cậu phải dùng tới thời gian là một tuần,
không ngờ cậu tiến bộ nhanh thật, giờ đã khác rồi! Nhưng cần học kỹ năng trang điểm, cậu còn cần tập luyện nhiều!”

“Có nghĩa là mình giờ đã là một đóa hồng màu phấn hồng? Mình nhìn giống như đóa hồng trắng bôi phấn!”

George đột nhiên có hứng đề nghị: “Nếu không, bọn mình thử đi?”

“Thử thế nào?”

Cậu ta cười bí hiểm: “Đi theo mình!”

Cậu ta dẫn tôi đi một mạch đến trên tầng phòng nghiên cứu của Văn Hạo, dặn
tôi: “Cậu đi vào, đừng nhìn anh ta, trực tiếp đi tìm Trương Thần, nói
với cô ấy mình có việc tìm cô ấy, sau đó cùng đi ra với Trương Thần, ra
thang máy. Mình đợi trong thang máy, nếu anh ta đuổi theo thì chứng tỏ
chúng ta thành công!”

Tôi nghe xong cười, miệng nói “thật vô vị” nhưng trong lòng cảm thấy rất thú vị, hào hứng muốn thử.

Tôi ngẩng cao đầu đến trước cửa phòng nghiên cứu, gõ nhẹ, nghe thấy có người nói: “Mời vào!”

Sau khi bước vào, tôi mỉm cười nhìn bốn phía xung quanh, nhìn đến chỗ Văn Hạo đang ngồi. Anh đã bất ngờ ngẩng đầu lên.

Tôi không nhìn anh ấy, đưa mắt về phía Trương Thần bên cạnh cửa sổ. Trương
Thần cũng ngạc nhiên nhìn tôi, tôi cười thầm trong lòng nhưng mặt vẫn tỏ ra không có gì, hơi cúi người, gọi nhẹ: “Mình vừa từ ký túc xá đến,
George Trần nói có việc tìm cậu!”

Đôi mắt to của Trương Thần sáng lên, vội vàng đặt bản thảo trên tay xuống, đứng lên: “Được, mình đi ngay!”

Nhẹ nhàng quay người, mắt tôi vẫn không nhìn về phía anh mà trực tiếp đi về phía cửa, sau đó cùng với Trương Thần đi đến thang máy. Thang máy vẫn
chưa lên thì khẽ thấy phía sau có bước chân. Anh nhìn tôi: “Trương Thần, tài liệu thầy đưa đã đánh xong chưa?”

“Không phải sáng mới đánh xong đưa thầy rồi sao?” Trương Thần không hiểu gì.

“À, ừ, để thầy tìm xem.” Văn Hạo vò đầu, lại nhìn tôi, còn như muốn nói gì, cuối cùng quay đầu về phòng nghiên cứu.

Lúc này cửa thang máy mở ra, tôi bước vào không nín nổi cười.

Trương Thần nhìn tôi: “Cười gì thế?”

“Ồ, không có gì. Cảm thấy con người Văn Hạo rất cổ hủ.” Tôi nói rồi rút lại điệu cười. Lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn, là của George:
“Thành công!”



7.

Về ký túc tôi và Trương Thần chia tay ở cửa thang máy, cô đến phòng 307 tìm George, tôi về phòng mình.

Vừa tháo giày để đôi chân vẫn chưa quen với giày cao gót nghỉ ngơi, điện
thoại vang lên, là Khang Minh Huân: “Ninh Khả, Văn Văn hôm nay có đi tìm cậu không?” Giọng của cậu ta rất gấp.

“Không, sao vậy?”

“Đều tại mình! Hôm nay nói đến vấn đề đứa bé, mình khuyên cô ấy nên suy nghĩ thận trọng một chút, cô ấy khóc! Về sau nhân lúc mình không chú ý chạy
ra ngoài, giờ không biết đi đâu rồi!”

Mình tìm khắp lượt toàn bộ
trường mà không gặp, gọi điện thì tắt máy... Mình sợ cô ây chỉ là nhất
thời kích động nên nhắc cô ấy nghĩ kỹ, chứ không nói là không cần đứa
bé, cậu xem cô ấy thật nhạy cảm? Không trách cô ấy được, đều do mình...” Khang Minh Huân vừa lo vừa buồn, nói luống cuống.

“Cậu đừng lo, nghĩ xem cô ấy có thể sẽ đi dâu. Mình sẽ đến ngay chỗ cậu.”

Ngắt điện thoại, tôi xỏ giày chuẩn bị ra khỏi cửa, điện thoại lại vang lên, là Văn Hạo, thật đen đủi.

Anh vẫn chưa lên tiếng, tôi nói trước: “Anh yêu, thật xin lỗi, giờ em có việc gấp, Anh tìm em có việc gì sao?”

“Giờ không có việc anh không thể gọi cho em, không thể gặp em sao?” Ở đầu dây bên kia anh có chút tức giận.

“Không phải, đương nhiên không phải! Nhưng giờ em thực sự có việc gấp.”

“Vậy em nói với anh rốt cuộc là việc gì?” Anh chất vấn.

“Cái này, em không thể nói!”

“Được, Ninh Khả, đi giải quyết việc gấp của em đi!” Anh buột miệng. Lần đầu tiên anh không đợi tôi trả lời đã tắt máy.

Tôi không quan tâm đến anh, chạy thẳng đến phòng 307, vội vàng gõ cửa.

George mở cửa, tôi nhìn anh rồi nói nhỏ: “Đi theo mình, xảy ra chuyện rồi.”

Cậu hiểu ngầm ý tôi, quay đầu nói với Trương Thần: “Giờ mình có chút việc, rảnh sẽ gọi cho cậu.”

Trương Thần khó hiểu, chỉ còn cách đứng lên cáo từ.

Khang Minh Huân ủ rũ ngồi trên sofa, luống cuống không biết nên làm gì.

Tôi vội hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Hôm qua không phải còn rất tốt, nay đã có mâu thuẫn sao?”

“Thực ra cũng không phải là mâu thuẫn. Hai người biết điều kiện nhà Văn Văn
rất tốt, cô ấy lại là con một, rất được yêu chiều, n


Old school Easter eggs.