XtGem Forum catalog
Tình Yêu Cappuccino

Tình Yêu Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324591

Bình chọn: 8.00/10/459 lượt.

ta nhỉ? Tôi cười đau khổ: “Chắc vì đối phương rất xinh đẹp!”

“Sai!” George dừng bước: “Rất sai, sai lầm lớn! Ninh Khả, mình vẫn nghĩ rằng
cậu thông minh, không ngờ lại ngốc vậy, ngay cả mình vì sao bị thất bại
cũng không biết.” Tôi tức giận, nhưng thời gian dài như vậy tôi đúng là
chưa nghĩ tới vấn đề này: “Vậy cậu nói thử xem tại sao.”

Cậu ta
lắc đầu: “Thực ra, Trương Ái Linh từ lâu đã nói với bọn mình, hoa hồng
đỏ và hoa hồng trắng, có được hoa hồng đỏ rồi thì thấy hoa hồng trắng
đẹp hơn, có dược hoa hồng trắng rồi lại thấy hoa hồng đỏ đẹp hơn. Ninh
Khả, cậu chính là hoa hồng trắng!”

Không ngờ trên giảng đường cậu ta không trả lời được, sau giờ học nói đến Trương Ái Linh lại thao thao bất tuyệt vậy, tôi liền hỏi: “Tuy như vậy, nhưng mình vẫn không thể
ngăn được khát vọng về hoa hồng đỏ của anh ấy?”

“Vẫn sai! Nếu cậu vốn là hoa hồng trắng, bắt cậu làm hoa hồng đỏ là không thể, nhưng cậu
có thể biến mình thành hoa hồng màu phấn hồng. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, hồng đỏ không đáng sợ, hồng phấn mới là sát thủ thực sực! Trung Quốc nói như thế nào nhỉ, sát nhân phải không? Nếu mình không
đoán sai, tiến sỹ của cậu chính là gặp một đóa hoa hồng phấn.”

Biện luận này của cậu ta khiến tôi ôm bụng cười: “Vậy xin hỏi, mình làm thế nào để biến thành đóa hồng màu hồng phấn?”

Cậu ta nhìn tôi từ đầu đến chân, lắc lắc đầu thở dài: “Người Trung Quốc có
câu, nhiệm vụ và trọng trách lâu dài, chính là nói đến cậu. Nhưng cậu
yên tâm, mình học mỹ thuật, lại thấy vô số mỹ nữ, nhất định có thể thay
đổi cậu!”

6.

Ngày tiếp theo tôi vẫn đang trong chăn ôm
giấc mộng đẹp, đã nghe thấy ai đó gõ cửa. Mở cửa nhìn thì chính là
George, cậu ta mặc đồ thể thao, đi giày thể thao, cười toét miệng với
tôi: “Mau nào, mình đi chạy bộ!”

“Cái gì? Sáng sớm, mình còn chưa ngủ đủ!”

“Vậy, cậu sẽ phát phì! Phát phì rồi tiến sỹ của cậu sẽ “Say bye bye” với cậu. Mau nào, tin mình, một tuần là được.” Nói xong đưa tay kéo cửa để mình ở ngoài, dặn dò tôi qua cánh cửa, “cho cậu năm phút!”

Tuy tôi không tình nguyện nhưng lại hiếu kỳ muốn biết trong một tuần cậu ta biến mình thành như thế nào.

Chạy cùng cậu ta trên đường chạy cao su của trường, lúc đó mặt trời mới mọc, trong vườn trường vẫn còn sương mù chưa tan hết, đại đa số mọi người
vẫn chìm trong giấc ngủ ngon. Trên đường chạy có vài người già cũng đang chạy bộ, còn có một nhóm người già đáng yêu mặc bộ trang phục màu trắng tuyết, chuyên tâm tập Thái cực quyền.

Tôi hít sâu một hơi không khí của ngày mới, hét lớn: “Sáng sớm đầu hạ thật đẹp!”

“Vậy nên cậu không trách mình kéo cậu ra đây chứ?” George vừa nói vừa chạy, tôi cũng chạy bám theo sau.

Chạy xong bốn vòng, cậu ta vẫn như chưa chạy, tôi đã thở hồng hộc, lưng toát mồ hôi, xua xua tay, ngồi xuống thảm cỏ, không chịu đứng dậy.

Cậu ta cũng ngồi xuống.

Tôi hỏi: “Hoa hồng màu phấn hồng đều là ngày ngày chạy bộ để giữ thân hình thon thả à?”

Cậu ta cười: “Không phải. Nhưng thường xuyên vận động có thể giữ sức khỏe,
mang lại cảm giác dễ chịu, tâm trạng cũng tốt lên, như vậy mới hấp dẫn
sự chú ý của người khác!” Cậu ta đứng lên, đưa tay ra kéo tôi: “Nào, đi
ăn sáng! Sau đó mình dẫn cậu đi mua đồ, quần áo của cậu nên thay đổi.”

Tôi không cho là như vậy: “Quần áo của mình có gì không đúng? Áo phông và
quần bò, ở trường mọi người đều mặc như vậy! Mình không thể mặc lễ phục
tối đến trường?”

“Quần áo không phải không đúng, là người mặc có
vấn đề. Áo phông và quần bò rộng như vậy. Oh, My God! Ở Mỹ, chỉ có phụ
nữ trung niên béo nhất mới mặc! Đường cong trên cơ thể người con gái là
đường nét đẹp nhất, cậu lại che giấu nó đi!” Nói xong cậu ta không quan
tâm đến tôi, cứ vậy bước đi.

Hôm đó chúng tôi đi mua đồ, hoàn toàn có thể dùng từ “kinh hoàng” để hình dung.

Tôi mặc vô số bộ quần áo dưới sự tư vấn của cậu ta, mặc xong đứng trước
gương để cậu ta đánh giá. Cuối cùng cậu ta chọn giúp tôi một chiếc áo
dệt tay lỡ màu trắng, một chiếc váy chấm hoa màu trắng nền đen, bảo tôi
mặc vào. Chiếc áo đó tôi vốn không muốn mua, vì nó quá bó, cổ lại khá
thấp, tôi vừa đi vừa đưa tay chỉnh cổ áo.

Sau đó phát sinh một việc khiến tôi thật xấu hổ.

Khi chúng tôi đi qua quầy đồ nội y hàng hiệu, Georpe thản nhiên cầm một
chiếc áo ngực, nhìn cỡ, rồi nói với tỏi: “Cậu mặc thử đi!”

Tôi cảm nhận ánh mắt của toàn bộ những người ở Plaza nhìn về phía tôi. Tôi đỏ mặt, cúi thấp đầu, cầm chiếc áo vào phòng thử.

Thật thần kỳ, tôi luôn tự nhận là “sân bay”, sau khi mặc chiếc áo đó lại
nhìn thấy có đường nét. Từ ngực đến chiếc váy bồng dưới áo dệt quả nhiên nhìn thấy những đường cong hấp dẫn. Tuy vẫn còn chưa được gọi là “trên
dưới phân rõ” nhưng đã đủ để tôi chỉ muốn ngắm mình trong gương. Cho đến khi cậu ta ở bên ngoài gõ cửa mấy lần, tôi mới bước ra khỏi phòng thử
đồ.

Cậu ta nhìn tôi, đắc ý nói: “Mình nhìn thật chuẩn, cậu đúng là vừa cỡ này!” Khiến tôi