Tình Yêu Cappuccino

Tình Yêu Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325073

Bình chọn: 10.00/10/507 lượt.

a anh thực sự đã kết hôn, còn
tôi bất giác thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác! Chưa từng nghĩ đến có một ngày tôi và anh lại có quan hệ như thế này.

“Ninh Khả, em hãy tha thứ cho anh, lần này anh không phải muốn như vậy chỉ là muốn cho em một sinh nhật, ngoài ra việc anh vội vàng kết hôn cũng có
lý do mà em không biết.”

Tôi ngẩng đầu lên: “Lý do gì?”

“Mẹ anh. Sau khi bố anh qua đòi bà luôn u uất cô độc, không chỉ trí nhớ rất kém mà thường hay quên, tinh thần bắt đầu không tỉnh táo, cuộc sống căn bản không thể tự lo liệu. Anh phải mau chóng đón bà lên, chăm sóc bà,
cũng càn phải đáp ứng tâm nguyện của bà - kết hôn, có một gia đình.”

“Vậy tại sao anh không nói sớm với em?”

“Nếu anh nói với em những điều này em nhất định sẽ làm trái lại với mong
muốn thực sự của mình, miễn cưỡng ở bên anh, đó không phải là thứ em
muốn! Anh không muốn bó buộc em.” Văn Hạo cay đắng nói.

Tôi lặng lẽ khóc.

Hóa ra lúc đó anh tra hỏi tôi không phải vì giữ tôi ở lại chỉ là vì cần có
một đáp án. Tôi vừa khóc vừa đấm vào người anh: “Lẽ nào anh vứt bỏ em
như vậy để kết hôn với người con gái khác? Lẽ nào anh không biết như vậy sẽ khiến em đau lòng biết bao?”

“Anh không có quyền lựa chọn,
Ninh Khả, anh nói sẽ để em tự do. Tim anh luôn đau nhói nhưng vẫn làm
việc, sinh hoạt bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, em không biết anh nhớ em đến mức nào đâu. Em cũng biết trước kia anh không xem tin
tức giải trí nhưng giờ để nhìn thấy em anh chưa từng bỏ qua tiết mục
giải trí trên truyền hình hay mục giải trí nào trên báo, nhưng nhìn thấy em anh lại đau lòng hơn. Rời xa anh, em xinh đẹp hơn, tràn trề sức
sống, nhưng em đã không còn thuộc về anh nữa!” Anh vừa nói nước mắt vừa
rơi xuống.

Tôi hận sự ích kỷ của mình. Tôi muốn bay cao, xem thế
giới bên ngoài, chưa từng thông cảm cho nỗi khổ của anh, còn vì thế mà
cãi nhau với anh vô số lần.

Chúng tôi ôm nhau khóc, giống như hai đứa trẻ làm điều sai trái.

Văn Hạo còn nói với tôi, anh và Liễu My tuy đã kết hôn nhưng không sống
cùng, anh thuê riêng một căn phòng, đã đón mẹ đến Vũ Hán. Anh nói thực
ra anh không hiểu Liễu My, cô ta giống như tảng băng lạnh. Lần kết hôn
này chỉ là nhu cầu của hai người mà thôi, anh cần nhà, cô ta ngoài cần
chuyên đề xuất bản chung có thể còn có cái gì đó mà anh không biết, hiện tại anh cũng không muốn hỏi nhiều.

“Mỗi ngày ngoài làm việc anh còn phải chăm sóc mẹ có bận rộn không?” Tôi hỏi.

“Vẫn tốt. Thường cuối tuần anh đưa mẹ đi viện, đã điều trị một khoảng thời
gian rồi, tình hình của bà cũng biến chuyển tốt, thỉnh thoảng phát tác
không nhận ra ai, còn bình thường vẫn tốt. Lần này nhân lúc trường nghỉ
Tết Dương lịch anh nhờ Minh Huân chăm sóc bà nên mới có thể đến gặp em.”

Tôi vừa ôm chặt anh, vừa lau nước mắt trên mặt trên áo anh, nghẹn ngào: “Văn Hạo, Văn Hạo của em.”

Văn Hạo quỳ trước mặt tôi, dùng tay vuốt tóc tôi, mặt tôi, đau khổ nói:
“Ninh khả, anh vốn không nên đến, em đang sống rất tốt, nhưng anh thực
sự quá mâu thuẫn, phút trước tự dặn lòng không nên quấy rầy cuộc sống
của em, nhưng phút sau lại nóng lòng muốn gặp em. Thấy em trên báo, một
mặt mong em hạnh phúc, mặt khác lại mong em vẫn yêu anh! Nếu không có
tình yêu của em, anh phải làm sao?”

Tôi gật đầu khẳng định: “Em yêu anh, em đương nhiên yêu anh!”

Nước mắt nghẹn ngào, tôi hôn anh thật chặt, hôn lên khuôn mặt đã từng khiến
tôi rung động, cũng từng khiến tôi vỡ vụn, giờ chỉ còn là khuôn mặt
khiển tôi thương xót.

Chúng tôi ôm nhau, nói rất nhiều, như trở
về những ngày ngọt ngào ở trường, nhưng hai người trong lòng đều hiểu
tất cả đã khác, đây có thể chỉ là một lần cáo biệt.

Chúng tôi
không rời khỏi phòng nửa bước, nhờ phục vụ gọi cơm tối, lại gọi một
chiếc bánh kem. Bắc Kinh đã ngập trong tuyết, căn phòng ấm áp vỗ về tình yêu yếu ớt của hai người.

Tôi không nhớ rõ hôm đó chúng tôi nói
gì, cũng không nhớ tối đó chúng tôi đã nóng bỏng bao nhiêu lần. Ngày hôm sau thức dậy tôi phát hiện quầng mắt mình đen đi, bước chân mệt mỏi,
thật giống tối trước khi tôi đi Hồng Kông.



4.

Tiễn anh đến sân bay, lần nữa tôi lại cảm thấy nhói đau, nói với anh: “Anh
ly hôn với cô ấy đi, em sẽ cưới anh, em sẽ chăm sóc cho mẹ anh!”

Văn Hạo mỉm cười, đưa tay xoa má tôi: “Ninh Khả, anh muốn em hạnh phúc!
Hạnh phúc của em là thứ anh quan tâm nhất.” Vừa nói nước mắt anh cũng
tuôn rơi, sau đó anh đẩy tay tôi, quay người đi vào cửa soát vé.

Tôi quỳ xuống, úp mặt lên đầu gối òa khóc như ở chỗ không người.

Trên taxi về nhà, tôi thấy vật nhỏ trong túi áo khoác, một chiếc hộp cưng cứng còn có một mảnh giấy.

Ninh khả, đây là nhẫn cưới đã chuẩn bị từ lâu để cầu hôn em, giờ xem ra anh
chẳng còn cơ hội, anh tặng lại em, hãy nhớ là cả đời này anh sẽ yêu em!

Văn Hạo

Mở chiếc hộp, là một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương, chiếc nhẫn mỏng
manh đính một hạt kim cương không to


Old school Swatch Watches