
giáo viên trong trường đều nói thầy Hạo bị Liễu My lừa.” Văn Hinh đáng tiếc nói.
Tôi im lặng không nói.
Hôn nhân không hạnh phúc của anh ấy dù sao cũng có lỗi của tôi, nếu lúc đầu tôi không kiên quyết đi Hồng Kông, nếu về sau tôi không đi Bắc Kinh,
nếu... nhưng cuộc đời nào có nhiều chữ “nếu” như vậy?
Tôi đưa cho Văn Hinh túi đồ dinh dưỡng lớn mà mình mang đến: “Cậu giúp mình đưa cho anh ấy, đừng nói là của mình. May là việc hôm Tết Dương lịch không ảnh
hưởng nhiều đến sự nghiệp của anh ấy, nếu không mình thật khó xử. Anh đã kết hôn rồi dù thế nào mình cũng không nên là kẻ thứ ba, lần này trở về mình cũng không định gặp anh ấy.”
Văn Hinh thở dài: “Trong nửa năm mọi người thay đổi nhiều thật”.
“Phải, cậu sắp làm mẹ rồi.”
6.
Hàn Văn Hinh sinh con rất thuận lợi.
Một đêm trước khi vào ngày dự đoán sẽ sinh đang chuẩn bị ngủ thì nước ối bị vỡ, Khang Minh Huân vội bắt xe đưa đi viện, vừa gọi cho tôi và George.
Khi chúng tôi vội đến, Hàn Văn Hình vẫn đang nằm trên dường, đang tươi cười cắt móng tay, không căng thẳng chút nào, tôi cũng thở phào. Khang Minh
Huân và George có chút luống cuống, liên tục gọi y tá đến hỏi này hỏi
nọ.
Nhưng thời gian trôi đi, trên mặt Văn Hinh cũng dẫn dần mất
đi nụ cười, cuối cùng kêu lớn, Khang Minh Huân lo như lửa đốt, cứ xoay
đi xoay lại. Chỉ có tôi bình tĩnh đi tìm bác sỹ, bác sỹ sau khi kiểm tra xong tuyên bố sắp sinh rồi. Tôi may mắn được cho phép ở trong phòng
phẫu thuật bên bạn, George bị chặn ngoài cửa.
Thời khắc sinh là
thời khắc đau khổ nhất cũng là thời khắc hạnh phức nhất của người phụ
nữ. May là Hàn Văn Hinh cũng khỏe mạnh, rất dũng cảm. Tôi làm theo lời
dặn của bác sỹ, nắm chặt tay bạn, bên cạnh khích lệ.
Khi bác sỹ nâng lên thiên thần bé nhỏ, mỉm cười với Văn Hinh: “Ra rồi, đứa bé ra rồi, rất khỏe mạnh.”
Tôi, Khang Minh Huân cùng khóc vì vui sướng, cuối cùng cũng thở phào, có thể đưa tay lau đi mồ hôi trên trán.
Bác sỹ đưa đứa bé đã được trùm lại vào lòng Văn Hinh: “Chúc mừng, đứa bé thật xinh.”
Cô bé này có tên là Mang Mang.
Tiểu Mang Mang đáng yêu nhắm chặt đôi mắt, chiếc mũi nho nhỏ, chiếc miệng
nho nhỏ, da vẫn nhăn nheo, nhưng giống thiên thần nhỏ vừa giáng trần.
Khang Minh Huân ôm chặt hai mẹ con vào lòng, hạnh phúc nhìn con, lại cảm động nhìn vợ, cảm động không nói nên lời. Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng
sinh, nhường lại thời khắc hạnh phúc cho ba người.
Ra ngoài phòng sinh, George đang mong ngóng nhìn vào trong, bên cạnh còn có một số y
tá. Thấy tôi bước ra cậu ta liên hỏi: “Sinh chưa, sinh chưa?”
Tôi gật đầu, cười nói: “Là bé gái xinh xắn.”
George vui mừng nhảy lên, nếu không bị tôi chặn lại cậu ta đã xông vào phòng
sinh rồi... Không thể xông vào trong, cậu ta chỉ còn cách hưng phấn hét
lên: “Nào những phụ nữ xinh đẹp, không phải muốn tôi ký tên, chụp chung
sao? Đến đây đến đây!”
Thế là y tá quanh cậu reo hò, ào đến chụp chung, ký tên, đẩy tôi sang một bên.
Tôi mỉm cười nhìn George bận rộn, cảnh đêm ngoài cửa sổ một màu tối sẫm, gió Bắc rít lên, ở đây lại ấm áp như mùa xuân.
Ngày hôm sau vần chưa đến trưa, ông bà hai nhà nội ngoại mau chóng đến viện. Họ đều đến phòng bệnh gặp sản phụ trước, sau đó mới đi thăm cháu, bốn
người cười không khép miệng. Mẹ Văn Hinh chuyên nghiệp hơn, đã có kế
hoạch bồi bổ chi tiết cho cô sau khi sinh.
Tôi và George chào họ. Tôi phải về nhà đón năm mới.
“George mình phải về nhà rồi, cậu đi đâu.”
“Mình cũng đến nhà cậu.”
“Nói bừa, mình còn chưa đưa bạn trai về nhà ăn Tết!”
“Lẽ nào cậu để mình thê thảm đón năm mới một mình sao? Mẹ mình đã bỏ rơi mình, lẽ nào cậu cũng bỏ rơi mình?”
“Phục cậu quá rồi, mau sắp xếp hành lý đi!”
Trước khi khởi hành, tôi cố ý đến khu đô thị đó, đến dưới tầng tôi với anh đã từng sống, cửa sổ trên ban công đóng chặt, chẳng nhìn thấy gì.
7.
Đang thời điểm mọi người đua nhau về quê ăn Tết, tôi và George xếp hàng đến
nửa ngày mới chỉ mua được hai vé đứng, thật may là đoạn đường ngắn. Như
vậy đã đủ để Goerge biết người Trung Quốc coi trọng cái Tết cổ truyền
như thế nào. Trên tàu đông kín hành khách, mỗi người chỉ đủ chỗ đứng,
không khí hỗn độn đến không thở nổi. Tôi bị đẩy dúi dụi, George đứng
thẳng đón không khí mới, có lẽ đối với cậu ta đây là party điên cuồng.
Khi đến ga tàu, tôi nhìn thấy bố, mẹ, Ninh Nguyện đều đang chờ tôi ở ga,
chẳng thèm để ý đến George và hành lý, cửa tàu mở ra là lao thẳng xuống
ôm lấy mọi người.
Bố thốt lên: “Chà chà, Ninh Khả đã trưởng thành rồi, xinh đẹp rồi, sắp bằng mẹ con lúc còn trẻ rồi.”
Mẹ lườm bố, quay lại, vuốt má tôi: ‘‘Con gầy đi rồi, cằm nhọn đi rồi.”
Ninh Nguyện chen vào: “Chị, anh chàng bạn trai George Trần có đẹp trai như trong phim không?”
Mẹ vỗ lên đầu cậu em trách mắng: “Gì mà bạn trai, chị con vẫn độc thân! Cả ngày không chịu học chỉ theo dõi thô