
>Vừa may, taxi đã đến. George thuần thục cho hành lý vào cốp xe, sau đó mở
cửa xe để tôi lên trước. Đúng lúc xe khởi động, tôi ôm hy vọng cuối cùng ngoái đầu nhìn lại. Đúng giây phút đó tôi thấy anh.
Anh đứng ở
cổng trường, ở chỗ tôi vừa đợi xe, áo khoác màu đen, thân hình gầy gò.
Anh cứ đứng đó nhìn theo tôi, cứ đừng thẫn thờ ở đó. Khi ánh mắt chúng
tôi gặp nhau, tôi thấy lời anh muốn nói, thấy nỗi đau trong anh. Bên anh còn có một người, một người phụ nữ với vóc dáng cao, cũng mặc một chiếc áo màu đen mang thắt lưng, đội chiếc mũ đen, danh chính ngôn thuận vịn
vai anh.
Đó là Liễu My, vợ của Vũ Văn Hạo.
Chiếc áo len mềm mại ấm áp của anh,
Áp lên mặt rất dễ chịu,
Trên người anh tỏa lên mùi vị của da và nước hoa,
Khiến tôi có cảm giác thật an tâm!
1.
9h sáng tôi và George chuẩn giờ đặt chân xuống sân bay Bắc Kinh.
George nói giờ vẫn là Tết, ký giả có lẽ vẫn chưa đi làm, mình đi qua đường ra
bình thường là được. Nhưng cậu ta đã đánh giá sai lòng yêu nghề của ký
giả. Từ xa tôi đã nhìn thấy những ống kính chen nhau, đang tranh nhau
tiến đến. Tôi muốn lùi lại nhưng đã không kịp, lúc này George kéo tay
tôi, khẽ nói: “Đừng sợ.”
Chúng tôi cứ xuyên qua mạng lưới của
những ống kính như vậy, ký giả liên tục hỏi: “Hai vị cùng đón năm mới
sao?’’, “Xin hỏi, ngày lễ tình nhân sắp tới hai vị có dự định như nào?”
“Hai người sẽ kết hôn nhanh chứ?”
George chỉ mỉm cười không đáp lại. Tôi kéo thấp viền mũ, cúi đầu tiến về phía trước.
Thật không dễ thoát thân, lên taxi lao thẳng về nơi chúng tôi sống.
George thở phào: “Làm ký giả thật không dễ, trời chưa sáng chắc chắn đã phải dậy rồi!”
“Phải! Giờ có thế là thời kỳ cao điểm xuất hành và trở về, đợi ở sân bay để
săn lùng từng người! Mình đang nghĩ lần này không biết họ thêu dệt gì về mình!”
“Đừng để trong lòng, bao nhiêu ngôi sao nữ đều muốn đánh
bóng tên tuổi, cậu đứng sau màn ảnh đã nổi tiếng như thế này, người khác thật ngưỡng mộ cậu.” George trêu tôi,
“Cậu nói thật nhẹ nhàng, ở Trung Quốc có một câu tục ngữ nói ‘ở trong chăn mới biết chăn có rận!’
Họ tâng bốc cậu như vậy, cậu đương nhiên không biết cảm giác bị người
khác dẫm đạp. Dù mình có thể không để ý nhưng bố mẹ mình thấy chắc chắn
cũng không dễ chịu gì.” Lúc này phát hiện tay mình đã bị cậu ấy nắm
chặt, liền vùng ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
George cũng không nói. Dù cậu ấy muốn làm gì cho tôi cũng ngoài khả năng.
Chúng tôi cho rằng đã thoát khỏi ký giả ở sân bay, lại không biết từ khi nào có một chiếc xe đang bám sát phía sau.
Kỳ nghỉ của Ngô Thẩm vẫn chưa kết thúc, trong nhà trống trải. Tôi và
George đẩy hành lý về phòng riêng. Tôi bật điều hòa trong phòng, sau đó
vào phòng tắm, định ngâm mình, sau đó đắp mặt nạ.
Kỳ nghỉ kết
thúc, cuộc sống lại quay về quỹ đạo bình thường, có lẽ là quỹ đạo bận
rộn hơn. Phim mới của đạo diễn Trương cũng vào giai đoạn chuẩn bị, là
một trong những người biên tập tôi phải nhanh chóng hoàn thành phần kịch bản mà tôi phụ trách, còn có luận văn tốt nghiệp thạc sỹ, tuy đã viết
xong phần lớn, phần còn lại và nhiệm vụ sửa chữa nhưng vẫn rất nặng nề.
Nghĩ đến những việc này tôi lại tràn trề ý chí và sức sống, trong năm
nay tôi phải tốt nghiệp, lúc đó sẽ tạm biệt quãng đời sinh viên, chính
thức bước vào xã hội, dựa vào hai bàn tay kiếm tiền nuôi sống mình...
Trưa, George ra ngoài mua Pizza về ăn trưa, pha cà phê thật thơm. Chúng tôi
thưởng thức cà phê, thả mình trên sofa mềm mại, nói chuyện phiếm,
“George, năm mới cậu có kế hoạch gì?”
“Đóng phim thì không có gì
đáng nói, ba hợp đồng đều đã ký từ năm ngoài, về cá nhân mình sẽ mua
nhà, căn nhà này, còn lâu dài là tìm một người bạn gái chính thức.”
“Cái gì? Cậu muốn mua nhà? Chủ nhà không nói muốn bán!”
“Họ không nói nhưng nếu mình trả giá cao mình nghĩ họ sẽ xem xét!”
“Tại sao? Trả giá cao để mua thà rằng mua một biệt thự.” Tôi khó hiểu.
“Ha ha, đồ dùng trong nhà đều là mình tự chọn, nếu mình chuyến đi hoặc là
bán hết cho chủ nhà thì mình không nỡ, hoặc mang đến nhà mới thì chưa
chắc đã thích hợp! Mình nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn mua căn nhà này, mình
thực sự thích ở đây!”
Tôi kinh ngạc, hồi lâu mới nói: “Người khác đều mua đồ gia dụng phối hợp với nhà, còn cậu thì ngược lại, mua nhà
phù hợp với vật dụng yêu quý của cậu.”
George nói là làm, chiều
tôi xuống phòng khách lấy cà phê nghe thấy cậu đang gọi điện cho chủ
nhà, thảo luận chi tiết cụ thể của việc mua nhà.
2.
Sáng
mùng 6 đi làm, phản ứng trên báo quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi,
ảnh chung của tôi và George lần nữa được đăng trên trang bìa các tạp
chí, tiêu đề lần lượt là: “Tặng vòng tay tình nhân cartier, George chung thủy bên cô bạn gái đa tình”, “Cartier phối hợp áo lông vũ béo phị,
George nổi tiếng bên bạn gái tầm thường”..., trên các diễn đàn đều tâng
bốc George, còn tôi lại bị dẫm đạp không thương tiếc.
Geor