
ge cướp tờ báo trên tay tôi: “Xem những cáỉ này làm gì? Đều là viết bừa, xem xong sẽ khó chịu!”
Tôi mỉm cười: “Mình đều quen rồi, dù có tồi tệ đến đâu thì nghe suốt hai,
ba tháng cũng tê liệt rồi” Tôi cầm tờ báo về, tiếp tục lật xem. Trong đó có một phần thu hút sự chú ý của tôi: “Sống chung trong ngôi nhà sang
trọng, bạn gái buông thả trói chặt trái tim George.”, bên cạnh còn có
hình ngôi nhà của chúng tôi, còn có hình George ra ngoài mua bánh.
Tôi vội kéo George: “Cậu xem này, hôm qua bị họ theo đến nhà rồi, bọn mình quá sơ suất.”
George cầm tờ báo xem hồi lâu, cau mày, sau đó mặt tối sầm: “Giờ phải sống sao đây? Chút nữa thì quay được cả nhà vệ sinh của mình rồi! Hôm nay còn
nói chuyện mua nhà với chủ nhà, xem ra mình phải chuyển sang nơi khác
rồi.”
Tôi an ủi cậu ấy: “Đừng vội, ảnh nhà này là ảnh tư liệu
không phải ảnh chụp hôm qua, với lại họ chụp cậu ngoài cổng khu đô thị
cũng có nghĩa là họ chỉ đợi ở cửa khu đô thị, không thể vào chụp trộm.
Hơn nữa trước ngôi nhà đó là một chiếc hồ nhân tạo, chúng ta lại sống
trên tầng cao nhất, họ không thể quay được trong phòng.
“Vậy ý cậu là...”
“Chỉ cần họ quyết tâm thì chuyển đi đâu họ đều có thể tìm ra, bọn mình không chuyển để đối phó lại”.
George thở dài: “Chà, việc mua nhà mình chẳng còn tâm trạng nữa, phải bảo chủ nhà hủy hợp đồng!”
May là những ngày này trong công ty không bận, Bắc Kinh lại rất lạnh, tôi ở nhà chuẩn bị tư liệu và viết luận văn, cũng tránh được phải chịu gió
lạnh. Vui hơn là Ngô Thẩm cũng đã quay lại Bắc Kinh, mỗi ngày bà đều nấu đủ món cho chúng tôi, mỗi khi ăn no tôi đều làm việc rất hiệu quả.
George ra ngoài mấy lần để phỏng vấn hoặc tham gia hoạt động công ích và hoạt động xã hội. May là chúng tôi không bị quay trộm.
Tôi có vài ngày yên ổn với báo chí.
Một buổi chiều của vài ngày sau đó nhận điện thoại của đạo diễn Trương,
thông báo công ty mở cuộc họp, còn tiết lộ đoàn biên kịch lần này ngoài
tôi và Ngô Tử Hoa quen thuộc còn mời được một biên kịch nổi tiếng khác
người Đài Loan là Âu Dương Tô Phi. Tôi nghe vậy tươi như hoa nở, bà
không những là biên kịch điện ảnh nhận giải nhiều lần mà còn là nhà viết tiểu thuyết, tản văn trên các văn đàn Hoa ngữ, tôi đã đọc nhiều tác
phẩm của bà, xem những bộ phim bà biên kịch, có thể nói bà là một trong
những thần tượng của tôi.
Đến phòng họp của công ty, qua cửa kính có thể bắt gặp một người phụ nữ rất có khí chất, đứng nhâm nhi cà phê ở chỗ cửa sổ chạm đất, ánh sáng mặt trời ngày đông ngoài cửa sổ ánh lên
khuôn mặt bà, tôi chắc chắn người đó là Âu Dương Tô Phi, bà cũng như lời văn của bà, bà đã không còn trẻ, nhưng năm tháng không để lại vết tích
trên con người bà, chỉ tăng thêm nét nho nhã và bình thản, tôi hoàn toàn bị chinh phục trước người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa trí tuệ đó.
Bộ phim lần này có sự tham gia của hai nhà kiên kịch nổi tiếng Ngô Tử Hoa
và Âu Dương Tô Phi đã là một sự đảm bảo chắc chắn, đạo diễn Trương vì
muốn đề bạt lớp kế tiếp nên mới cho tôi cơ hội tham gia, điều này tôi
hiểu rất rõ. Nên lần đầu tiên có cơ hội tham gia thảo luận kịch bản với
biên kịch và đạo điễn cực kỳ long trọng như thế này, tôi thực sự cảm
kích, tay cầm bút vẫn hơi run run.
Đạo diễn, diễn giải, những
người còn lại suy ngẫm, Âu Dương Tô Phi không còn hướng nội và ngượng
ngùng như lúc mới gặp, là người đầu tiên phát biểu suy nghĩ và ý tưởng
của mình, ngôn ngữ bằng miệng cũng tinh tế và linh động như ngòi bút của bà, một bức họa với những chi tiết sống dần dần hiện lên trong đầu tôi, tôi dùng bút ghi lại, sợ là sẽ quên, tư duy của bà sống động đến vậy,
diễn đạt trôi chảy, đạo diễn và Ngô Tử Hoa hết lời khen ngợi, cũng liên
tục đưa ra tranh luận. Tôi tuy không nói chen vào, nhưng cũng dần dần
nhập cuộc, trong đầu luôn có những sáng kiến xuất hiện, phải liên tục
ghi lại.
Thời gian cứ trôi đi cùng với những sáng kiến của mọi
người, cho đến khi mọi người đều kêu khát, bụng lên tiếng mới phát hiện
ngoài cửa sổ đã tối như om. Đã hơn 8h tối, tin nhắn của George không
biết gửi đến từ khi nào, “khi nào kết thúc? Mình đến đón cậu.”
Đạo diễn đề nghị cùng ăn cơm, khi ăn tiếp tục bàn luận, tôi liền tranh thủ
trả lời George: “Giờ phải đi ăn cùng đạo diễn, ăn xong mình tự về, đừng
lo.”
Trên bàn cơm, uống một chút rượu khiến tôi bay bay, cũng có
thể là không khí sôi nổi và hòa hợp khi ăn cơm khiến tôi có dũng khí nói lên suy nghĩ của mình, trước mặt mọi người tôi nói ra tâm đắc của mình
sau khi đọc xong tài liệu và những suy nghĩ bột phát tại hội nghị. Tôi
vừa nói vừa quan sát biểu cảm của mọi người. Tôi biết họ đã thừa nhận
tôi.
Ăn cơm xong đi ra, hai người đàn ông muốn đưa tôi về nhà
nhưng tôi thấy họ vẻ mệt mỏi, bước chân nặng nề, cộng với thời tiết
lạnh, tôi không muốn để người khác phải vất vả thêm, liền kiên quyết bắt xe về nhà.
Trên xe, tôi nhìn thành phô Bắc Kinh đang chìm sâu
trong giấc ngủ, đèn trên đường đã bật sáng, xe qua lại rất ít, thỉnh
thoảng có m