
nhưng thuần khiểt, lấp lánh khác
thường, tôi đeo vào ngón đeo nhẫn bên tay trái, vừa khít. Hai tay ôm
mặt, lần nữa tôi khóc trong đau khổ, nước mắt trào ra qua khe ngón tay.
Về đến nhà thấy George ngồi trong phòng khách. Bất ngờ hơn nữa là đạo diễn Trương cũng có mặt.
Hai người thần sắc nặng nề, thấy tôi vào phòng không nói một lời. George
đau buồn nhìn tôi, đưa tờ báo cho tôi, một tiêu đề bắt mắt: “Bạn gái vào khách sạn cùng người đàn ông thần bí, George bị cắm sừng”, phía dưới
còn có hình, là hình tôi và Văn Hạo ôm nhau ở sân bay, còn có hình chúng tôi cùng vào khách sạn!
Tôi đần người, đổ người xuống sofa, nói không ra lời.
Hồi lâu, đạo diễn mới phá tan không khí im lặng đó: “Đám ký giả này định
đến sân bay đón ngôi sao nào đó, ai ngờ lại bắt gặp cô. Chúng tôi sau
khi biết tin vội quay về!”
Tôi hồn bay phách lạc nói: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không biết sẽ thành ra thể này, tôi thật quá sơ suất.”
“Cũng không trách cô được, chúng ta đều biết giữa cô và George chỉ là diễn
kịch, nhưng mọi người bên ngoài không hiểu. Việc này có thể là chuyện
lớn cũng có thể là chuyện nhỏ, phải xem xử lý như thế nào, tóm lại hai
người sau này nên cẩn thận! Tôi về công ty triệu tập đối tác thương
lượng trước, phim vẫn trong thời gian công chiếu, cần giảm thiểu ảnh
hưởng tiêu cực của việc này. Hai người tốt nhất nên ở nhà đợi thông báo
của tôi.”
Sau khi đạo diễn bỏ đi, George vẫn im lặng ngồi trong phòng khách, vẫn mân mê tờ báo đó.
Tôi áy náy, ngồi đối diện cậu ta, không biết nên nói gì.
Cứ im lặng như vậy khoảng năm phút, tôi cuối cùng cũng lấy dũng khí nói: “Xin lỗi George.”
“Xin lỗi cái gì?” Cậu ta như tỉnh lại.
“Xin lỗi, mang đến tin tức không tốt cho cậu.”
Cậu ta đột nhiên đứng lên, ném tờ báo lên bàn trà: “Cậu biết mình không để ý đến cái này.”
Một lát sau cậu ta lại ngồi xuống không thèm nhìn tôi: “Cậu và anh ta, hai người làm lành rồi sao?”
“Không, anh ấy đã kết hôn rồi.” Tôi thành thật.
George ngạc nhiên nhìn tôi, đôi mắt xanh của cậu ta khiến tôi liên tưởng đến camera, “anh ta kết hôn rồi, vậy anh ta đến để...”
“Anh ấy nói muốn bù cho mình một sinh nhật.”
“Nói như vậy, hai người thực sự kết thúc rồi?”
Tôi gật đầu, không lên tiếng.
George đột nhiên nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi: “Đây là gì? Đã kết hôn rồi còn đeo vào không để cậu từ bỏ.”
Tôi cúi đầu xoay chiếc nhẫn trên tay: “Mình nghĩ đây là lời chúc phúc trước khi chia tay, chúc mình hạnh phúc.” Nói xong nước mắt lại trào ra.
George nhìn bộ dạng của tôi, thở dài, ngồi xuống bên tôi, đưa tay nắm vai tôi: “Xin lỗi, mình không nên nổi nóng! Mình chẳng để ý trên báo viết gì,
cũng không để ý hình tượng lành mạnh, chính diện, mình chỉ quan tâm đến
cậu. Mình vốn cho rằng cậu và anh ta sớm đã kết thúc, cậu sẽ vào “thời
đại George”, khi nhìn thấy tờ báo mình đoán được anh ta vẫn khiến cậu
đau lòng. Ninh Khả, cậu tỉnh táo đi được không, mở to mắt nhìn mình,
đừng nghĩ đến người chỉ luôn làm cậu tổn thương!”
“Không, anh ấy
không làm tổn thương mình! Anh luôn bảo vệ mình, nếu anh ấy ích kỷ thì
hôm nay mình đã không thể ngồi đây!” Tôi phản bác, sau đó kể lại chuyện
cho cậu ta.
“Được rồi, mình thừa nhận, mình không thích anh ta.
Anh ta đã lựa chọn, dù cuộc hôn nhân có không tốt thì người đàn ông kết
hôn rồi cũng phải có trách nhiệm, đó là tôn trọng đối với hôn nhân. Mà
điều cậu có thể làm chính là phải sống tốt, phải hạnh phúc như anh ta
nói, cậu không thể chỉ nhìn vào quá khử!”
George tuôn ra một tràng, còn tôi lặng im không nói.
Tối đó đạo diễn gọi điện dặn dò chúng tôi cần bình tĩnh khi đối diện với
bên ngoài, khẳng định tình cảm vẫn ổn định, George phải nói tin ở tôi,
còn tôi phải giải thích hôm đó chỉ là đi đón một người bạn cũ lâu không
gặp, và có cả đám bạn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi ở khách sạn.
5.
Tốc độ bùng nổ thông tin thật đáng kinh ngạc. “Sự việc hôm Tết Dương lịch”
rất nhanh thành chuyện quá khứ nhưng tôi lại bị rơi vào hố sâu của sự
công kích.
Cùng với lượng vé tiêu thụ tăng lên, biểu tượng của
George trong phim càng được sự khẳng định của nhiều người, cậu trở thành đối tượng bị đài báo săn lùng, tuy mới chỉ có một bộ phim ra mắt nhưng
đã có vô số quảng cáo, công ty nhạc và đoàn phim tìm đến tận cửa đàm
phán hợp tác.
George nghe kiến nghị của đạo diễn Trương, từ chối
cơ hội ra đĩa hát và đóng phim, quảng cáo cũng chỉ nhận vài nhãn hiệu
nổi tiếng, giảm thấp tỷ lệ đánh bóng, tránh gây mệt mỏi về thẩm mỹ của
khán giả.
Cảm giác thần bí lại làm tăng thêm sự yêu mến của khán
giả đối với cậu ấy. Trước khi năm mới đến, cậu ấy đã trở thành một trong những người đàn ông hot nhất ở Bắc Kinh. Là “bạn gái chính thức” của
cậu ấy, tôi chẳng nhận được sự đãi ngộ tốt đẹp nào, ngược lại còn bị coi thường. Tôi vinh hạnh đứng đầu bảng “chim sẻ” với cành cao biến thành
phượng hoàng trong tiết mục cuối năm. Lại