
hỉ là một chuỗi dài
im lặng. Kris cũng im lặng, được một lúc thì nó mất hết kiên nhẫn, đang định dập
máy thì đầu dây bên kia, một giọng lạnh cất lên
- Chào
Người Kris cứng đờ, trái tim như tê buốt khi giọng nói đầy
mê lực đó truyền đến. Nhìn xuống điện thoại, là đường dây số 1, tức là..
Phòng thư ký
Phong đang ở đây, chỉ cách Kris 2 lần cửa. Kìm lại nhịp đập
mạnh trong lồng ngực, cố lấy giọng tự nhiên nhất, Kris khẽ nói
- Chào
Lại một khoảng im lặng. Hồi lâu sau, mới nghe tiếng Phong
buông nhẹ
- Quyết định rồi à?
- ..phải
Dương Thiên Phong thở hắt ra, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc,
rõ ràng hắn đã biết từ khi ở Wind Bay rồi, vậy mà vẫn hỏi lại, phải chăng, hắn
đang hi vọng
Đầu dây bên kia, Kris nén tiếng thở dài. Rồi 2 người lại im
lặng. Dù Kris và Phong đều rất ít nói, nhưng giữa 2 người chưa từng có khoảng
trống nặng nề đến vậy. Kris lắng nghe từng hơi thở nhẹ của Phong, cố đoán xem
tâm trạng của hắn như thế nào, nhưng tuyệt nhiên không nghe ra cảm xúc gì
- Sao lại đến đây?
Xoa nhẹ thái dương, Kris nhắm hờ mắt hỏi
- Để gặp em
- Vậy sao không vào?
- …..
Phong không đáp, dựa người vào ghế, hắn nhìn vào cánh cửa
ngăn cách hắn và Kris. 1 tháng rồi không gặp nó, Phong nhớ đến phát điên, đã
đáp chuyến bay đến tận đây, chỉ cần sải thêm vài bước chân, Phong đã có thể ôm
Kris trong vòng tay, nhưng, hắn lại chọn cách gọi điện thoại ngớ ngẩn này
- Mặt trăng và mặt trời cùng tồn tại song hành, nhưng không
bao giờ gặp nhau
Kris đột nhiên lên tiếng, giọng nói bâng quơ như gió thoảng
nhưng chất chứa nỗi bi thương xót xa. Nhiều lúc tự hỏi có phải ông trời đang
trêu người hay không mà một chút hạnh phúc nhỏ nhoi bên Phong lại khó có được đến
vậy. 2 người yêu nhau, hoàn toàn không bị ngăn cấm, nhưng hết lần này đến lần
khác luôn là bị chính suy nghĩ của bản thân cản trở. Có lẽ Phong và Kris quá lý
trí, không một lần để tình cảm chế ngự suy nghĩ và hành động, vì thế mà xảy ra
bao nhiêu hối tiếc. Lần này cũng vậy, Kris một lần nữa lại nghe theo lý trí. Điều
hành tập đoàn LKey là một công việc vô tận, 3 năm, 5 năm, thậm chí 10 năm có lẽ
còn chưa xong, Phong là chủ tịch của DKey, công việc cũng chất như núi, thời
gian cũng không có, 2 người cứ như vậy, chẳng phải rất mệt mỏi hay sao
- Ở sân bay, anh từng nói…sẽ đợi em?
- …phải
- Cho dù 10 năm, 30 năm, 50 năm?
- Hmm..không
- Chẳng phải anh nói 100 năm cũng vẫn sẽ đợi hay sao?
Kris nhíu mày, đôi mắt thoáng chút buồn
Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ
- Vì có lẽ…1 năm sau anh đã đến bắt em đi rồi
Bất ngờ, khuôn mặt xinh đẹp của Kris hơi ửng đỏ
- Em..sẽ không để anh tìm thấy
- Đừng quên, ngôi sao…
Kris giật mình, đưa tay lên chạm nhẹ vào chiếc bông tai đen
đang nhấp nháy, môi khẽ cười
- Vậy em sẽ giấu nó
- Ở đâu?
- Trong tim em
- …đồ ngốc
Phong thở dài, nói nãy giờ, chẳng qua là Kris không muốn hắn
chờ đợi hay tìm nó nữa mà thôi. Phong nhẹ hỏi lại
- Thật muốn vậy sao?
- Ừm. Đừng tìm em nữa
- …..
- Để em tìm anh
Lần này đến Phong kinh ngạc. Như đoán được phản ứng của hắn,
Kris nheo mắt nói tiếp
- Lúc đó dù không muốn, anh cũng đừng hòng trốn thoát
- Ừ, đừng để anh thoát
Kris mỉm cười, nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp ấy, bất giác lòng
lại chùng xuống
- Mệt không?
Phong dịu dàng hỏi. Kris vuốt lại vài lọn tóc rối, khẽ gật
- Rất mệt
Rồi nó xoay ghế, nhìn chăm chăm vào cánh cửa khảm gỗ tinh xảo,
hít thật sâu, cố để nước mắt không rơi
- Em..nhớ anh, Phong
Kris ước mình có đủ dũng khí chạy đến bên Phong, và cũng có
đủ can đảm rời xa vòng tay ấy để trở về với thực tại. Nhưng Kris biết rõ, nó sẽ
làm không được, cánh cửa gỗ nặng nề kia như đang giúp nó phần nào ghìm lại ham
muốn được gặp Phong, có lẽ đây cũng là lý do Phong chọn cách gọi điện
Một giọt nước mắt không kiềm chế được rơi xuống khóe môi mềm,
tay Kris bất giác nắm chặt ống nghe điện thoại hơn. Ở phòng thư ký Phong cũng
không khác gì, tay nắm chặt đến từng đường gân đều nổi rõ, Phong giận bản thân
đã nuông chiều cảm xúc khi đến đây, rồi bây giờ lại quá lý trí.
2 người rốt cuộc chỉ có thể nén nỗi nhớ, bất lực ngồi nhìn
nhau sau 2 lần cửa
Im lặng rất lâu, cả 2 hoàn toàn không có ý định dập máy.
Nhưng trời sắp sáng rồi. Cuối cùng, Phong thở hắt, buông câu gỏn lọn
- Phải đi rồi
- …ừ
Kris mím chặt môi, khó khăn đáp lại. Phong đứng dậy, trước
khi dập máy, còn nói một câu
- À này chủ tịch LKey, DKey sẽ không nhường đâu. Chúc may mắn
Kris bật cười. Tay vẫn áp chặt ống nghe dù bên kia đã vang
lên những tiếng tút tút gấp rút. Và dù cố gắng không để ý, nhưng Kris vẫn nghe
rõ tiếng đóng cửa bên phòng thư ký, sau đó là tiếng bước chân nh