
u như thế được....!!!
_Anh...anh Long đang đợi con...!!Con phải sang với anh ấy...!!
Thanh lại cố gắng đứng dậy để đi tiếp, bà Nhung ôm lấy Thanh, bà vỗ về.
_Con ngoan...!! Để hôm khác con sang thăm Long cũng được kia mà....!!
_Không...!! Mẹ hãy cho con đi nếu không con chết mất...!! Hãy để con đi...!!
Bà Phi Yến gần như ngã gục ra sàn nhà, Kim sợ hãi vội ôm lấy mẹ. Kim đau khổ hỏi.
_Mẹ...!! Mẹ không sao chứ...??
Bà Phi Yến nghẹn lời.
_Mẹ..mẹ không sao...!!
Thanh thấy thái độ hốt hoảng của bà Phi Yến, linh cảm có chuyện không hay đã xảy ra với Long.Thanh hét.
_Mọi người mau nói cho con biết đi, anh Long sao rồi...?? Mau nói nhanh lên...!! Làm ơn....!!
Tất cả mọi người đều im lặng, họ không trả lời Thanh. Đôi mắt Thanh mở to,
miệng Thanh đông cứng lại, cơ thể Thanh bị đóng băng, đầu gối run rẩy,
Thanh gào lên.
_Nói đi...!! làm ơn hãy nói gì đi...!! Hãy nói là anh ấy không sao...!! Hãy nói gì đi....!!
Nhưng không một ai trả lời Thanh, không hiểu bằng cách nào, Thanh có thể rời
khỏi phòng.Thanh lảo đảo đi về phòng bệnh của Long. Thanh mở tung cánh
cửa ra.
Căn phòng trống trơn, mọi thứ đã được xếp gọn ngăn nắp.
Thanh ngã khụy xuống sàn nhà, giọng Thanh tắc nghẹn, Thanh đau đớn cùng
cực. Bà Nhung quỳ xuống bên cạnh Thanh, bà ôm lấy Thanh.
Nước mắt Thanh tuôn ra như mưa, Thanh không nói được câu nào, chân tay Thanh
buông thõng, đôi mắt Thanh mở to, mặt Thanh ngơ ngẩn như một cái xác
không hồn, Thanh không còn biết gì nữa.
Bà Phi Yến đau đớn bảo Thanh.
_Trước lúc nó đi, nó đã mỉm cười, nó bảo là nó rất yêu cháu, nó cầu chúc cho
cháu hạnh phúc, cầu chúc cho cháu tìm được một người con trai có thể yêu cháu, có thể mang lại nụ cười cho cháu...!!
_Nó bảo là cháu đừng buồn, đừng khóc vì nó, đừng đau thương vì nó, nó không muốn cháu vì nó, cháu phải rơi lệ, phải sống trong đau đớn, phải sống trong dằn
vặt....!!
Lệ trên mặt bà Phi Yến không ngừng rơi xuống, bà nói tiếp.
_Nó bảo cháu hãy quên nó đi, hãy coi tình yêu đã có giữa cháu và nó là một
kỉ niệm, là một cái hộp, nó mong cháu hãy đóng cái hộp đó lại, khi nào
cháu và nó có thể gặp lại được nhau thì hãy mở nó ra, còn bây giờ và mãi mãi về sau thì đừng bao giờ mở nó ra, đừng bao giờ mở...!!
Bà quỳ xuống, bà ôm lấy Thanh, bà nói.
_Con gái tuy là bác không có phúc phận được nhận con làm con dâu nhưng chúng ta từ nay hãy coi nhau như mẹ con gái, con trai bác không còn nhưng bác còn có con, bác hy vọng là con không từ chối yêu cầu này của bác...!!
Thanh im lặng, Thanh không muốn nói gì cả, nước mắt, nỗi đau đang giết chết
Thanh, Thanh đau quá đến nỗi lời nói Thanh cũng câm luôn, chỉ có nước
mắt, , chỉ có trái tim Thanh bây giờ mới cảm nhận được nỗi đau, mới cảm
nhận được mất mát, chỉ có thân thể Thanh mới cảm nhận được những ngọn
roi đang quất mạnh vào người.
Long chết rồi, Long đã ra đi, đã bỏ lại một mình Thanh, đã nhẫn tâm buông tay Thanh ra, Thanh gào lên.
_Tại sao...??Tại sao anh không chờ em...??Tại sao anh lại nỡ bỏ em một mình...??
_Tại sao anh lại độc ác như thế...??Tại sao...!!
Thanh đứng bật dậy, bà Nhung và bà Phi Yến sợ hãi, cả hai cố nắm chặt lấy tay Thanh.Bà Nhung nước mắt ràn rụa, bà cầu xin Thanh.
_Mẹ xin con...!!Xin con đừng quá đau thương...!!Xin con đừng quá đau buồn...!!
_Long trước lúc chết nó cũng không muốn vì nó con phải chịu buồn đau, vì nó, con hủy đi sự sống của chính mình...!!
_Con bây giờ sống không phải ột mình con mà còn cho cả nó nữa...!!
_Hãy nghĩ kĩ lại đi con...!!đừng làm điều gì dại dột...!!
_Nếu con hủy hoại bản thân...?? Nếu con chết hay có mệnh hệ gì , bố mẹ và mọi người sẽ phải sống như thế nào đây...??
_Con không được độc ác và tàn nhẫn như thế...?? Long không hề muốn rời xa
con nhưng bệnh tật không cho phép nó được ở bên cạnh con, không cho phép nó được chăm sóc, được nói tiếng yêu con hàng ngày nhưng ở trên thiên
đường nó vẫn luôn dõi theo con, vẫn luôn nhìn con, vẫn luôn cầu chúc cho con được hạnh phúc...!!
_Con còn sống là còn hy vọng, con hãy
thay nó làm nốt những việc nó đang làm dang dở, hãy thay nó chăm sóc bố
mẹ, em gái của nó, hãy thay nó hoàn thành ước mơ của nó, con hãy thay nó làm tất cả được không con...??
Thanh khóc nức nở.
_Con...con làm không được...!!anh ấy mất có nghĩa là tất cả mọi thứ mà con có cũng mất, con không còn thiết sống, không còn muốn bất cứ một điều gì
nữa..!!
_Tiền bạc, của cải, vật chất, thành công, danh lợi có là
gì khi không có được người yêu bên cạnh, khi người đó đã bỏ con đi, con
không cần gì cả...!!
Bà Nhung đau khổ nói.
_Vậy còn bố mẹ, còn chị gái của con, còn mọi người xung quanh con, còn bạn bè của con thì sao...??
_Mọi người phải sống như thế nào khi con mất, phải sống thế nào khi không có con...!!
_Con làm thế có phải con đã