
n Vy hàng ngày cháu đã mãn nguyện lắm rồi…!!
_Bác không biết phải nói hay khuyên cháu như thế nào nhưng bác hy vọng cháu
có thể sớm quên được nỗi đau dày vò cháu bao lâu nay…!!
Hoàng cảm động nói.
_Cháu cảm ơn bác. Cháu cũng hy vọng cháu có thể quên nhưng ngay lúc này cháu
không làm được, chỉ cần nhìn thấy bức hình của ấy hay bất cứ vật dụng gì liên quan đến cô ấy là tim cháu lại nhói lên. Cháu mệt mỏi với những
suy nghĩ trống rỗng ở trong đầu, cháu sợ bóng tối, sợ chết chóc, cháu
cũng sợ yêu, cháu sợ lại phải nhìn người con gái cháu yêu chết trong tay cháu một lần nữa….!!
Ông quản gia hiền từ an ủi Hoàng.
_Phải cố quên đi để sống tiếp, cháu cũng phải dũng cảm đối diện với trái tim
và tình cảm của cháu. Bác nghĩ Thiên Vy cũng không muốn nhìn thấy cháu
suy sụp và tự dày vò mình như thế này đâu….!!
Hoàng ngước nhìn
lên khoảng không trước mặt, Hoàng tự hỏi là trên cao kia có thiên đường
không ?, nếu có Hoàng ước Thiên Vy được hạnh phúc và được sống trong một thế giới bình yên.
Hoàng dành hết tình cảm, tâm trí, tâm hồn
Hoàng ối tình đầu đầy mật ngọt và đẹp như mơ. Hoàng yêu Thiên Vy tha
thiết, hai người là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, họ sinh ra là để dành
cho nhau nhưng vụ tai nạn xe ô tô thảm khốc đã cướp đi người con gái
Hoàng yêu. Hoàng hận người đàn ông lái xe trong trạng say rượu, ông ta
đã cướp đi tất cả mọi thứ mà Hoàng có. Đã hai năm trôi qua Hoàng vẫn
không tài nào quên nổi, cứ mỗi lần Hoàng nhắm mắt lại hình ảnh chiếc xe ô tô nằm nghiêng lại hiện ra.
Nhắm chặt mắt lại, Hoàng ngả người
ra sau ghế. Ông quản gia thấy Hoàng im lặng, ông đứng dậy. Ông biết lúc
này Hoàng muốn được ở một mình. Ông yêu Hoàng như con, ông đã chăm sóc
Hoàng từ nhỏ. Ông chỉ sống có một mình, cả cuộc ông gắn liền với căn nhà và người thân trong gia đình Hoàng, ông kính trọng họ và coi họ như
người thân của ông.
Kể từ cuộc gặp gỡ Thanh trên phố ông luôn
muốn tìm hiểu về Thanh, điều ông không ngờ được nhất Thanh là bạn học
cùng lớp với Hoàng. Nghe Hoàng nói đã coi Thanh là bạn ông yên tâm vì ít ra Hoàng cũng đã có thể mỉm cười và yêu đời trở lại. Ông hy vọng Thanh
có thể làm được một cái gì đó cho Hoàng.
Một đêm mất ngủ, một đêm dài đối với Thanh. Cú điện thoại lúc nãy của Long làm cho Thanh không
thể nào yên nổi. Thanh đi qua đi lại trong phòng, vừa đi Thanh vừa lẩm
bẩm.
_Không biết hắn định hỏi gì mình nhỉ ? hay là mình gọi điện
lại cho hắn ? nhưng mà không được mình có ưa gì hắn đâu, mình ghét hắn
thậm tệ, mình quan tâm đến hắn làm gì, mặc xác hắn hắn vậy..!!
Miệng thì nói thế nhưng bàn tay của Thanh đang bấm số của Long. Long đang hí
hoáy viết lời bài hát, trên sàn nhà nhiều tờ giấy bị vò nát nằm rải rác
xung quanh ghế. Long vò đầu bức tai, có lẽ cú gọi điện cho Thanh làm cho Long tức nên không làm sao viết nổi. Long dằn cây bút thật mạnh xuống
bàn.
_Chết tiệt, hôm nay mình bị làm sao thế này ? mình đã hứa là không nghĩ đến cô ta, sao hình bóng cô ta cứ lởn vởn trong đầu mình làm ình không tài nào viết nổi một dòng nào. Mình đúng là bị điên thật
rồi…!!
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho Long giật mình. Long nhếch mép khi biết là Thanh đang gọi, Long gằn giọng hỏi.
_Cô gọi cho tôi làm gì…??
Câu đầu tiên Thanh đã bị Long quát rồi. Thanh tức giận độp lại.
_Chào sếp !. Chẳng qua em tưởng sếp bị làm sao nên em gọi điện hỏi thăm sếp,
nhưng nghe giọng quát của sếp em thấy sếp còn khỏe mạnh lắm. Em xin lỗi
vì làm phiền nhã hứng của sếp, chào sếp….!!
Nghe giọng nói đầy mai mỉa của Thanh. Long hét.
_Cô dám nói với tôi bằng cái giọng không biết điều đó hả, cô có tin ngày mai tôi xử cô không…??
Thanh lẩm bẩm.
-“Lúc nào cũng xử với đánh. Mình đúng là ngu mới đi gọi điện cho hắn, biết
thế mặc xác hắn cho xong, tự dưng lại đi chuốc bực vào người.”
_Cô lẩm bẩm cái gì thế hả…??
Thanh chối biến.
_Dạ, có gì đâu sếp, em chỉ đang nhẩm ngày mai em phải làm gì..!!
_Cô đã tính ngày mai cô phải làm gì chưa…??
_Dạ, cũng không có gì nhiều lắm, chỉ là đi học, ngủ và chơi thôi…!!
_Hay quá nhỉ ? Đúng là con heo lười, cô yên tâm việc đó tôi đã tính cả cho cô rồi…!!
Thanh ngập ngừng.
_Không phải là anh lại bắt bí tôi đấy chứ…??
_Mai cô sẽ biết, cô vội làm gì…??
_Lúc nãy anh có hỏi em một chuyện, không biết chuyện đó là chuyện gì…??
Hình bóng Thanh cùng Hoàng nắm tay nhau chạy tung tăng trên phố hiện lên làm cho Long bực mình.
_Chẳng có gì cần nói với cô cả. Chào cô….!!
Long cúp luôn máy, một tiếng cạch thật thô bạo. Thanh điên tiết ném chiếc
điện thoại xuống giường. Tiếng chuông điện thoai đột ngột vang lên,
Thanh kêu khổ vì mải đi chơi và cãi nhau với Long, Thanh đã quên mất
việc gọi điện về nhà hỏi thăm gia đình.
Cô Lý trách.
_Con nhỏ kia..!! Cô đã dặn cháu gọi điện cho cô, tại sao cháu lại để cô phải gọi điện cho cháu trước….!!