
hướng Mễ Dương, thấy anh ngồi xuống, rồi phát hiện ra chỗ họ ngồi rất gần chỗ mình. Liêu Mỹ hình như cảm
thấy điều gì, quét ánh mắt lại hướng này, bắt gặp ngay Vi Tinh đang
nhìn. Vi Tinh cười cười, Liêu Mỹ nâng ly.
Lè lưỡi trong bụng, Vi
Tinh quay người về chỗ ngồi, đi lâu như thế, thiên tài kia chắc chắn là
không vui rồi, lấy lý do gì bây giờ nhỉ? Còn chưa nghĩ ra lý do gì, đã
thấy thiên tài kia đang tranh luận gì đó với người phục vụ, thực khách
xung quanh đều đang nhìn anh ta, hoặc thì thầm to nhỏ, hoặc bình phẩm từ đầu tới chân.
Vi Tinh cảm thấy rất lúng túng, anh ta to tiếng
thế làm gì chứ, mất mặt quá, đang do dự không biết có nên bước tới
không. Không ngờ thị lực của thiên tài tốt đến thế, thoáng cái đã trông
thấy Vi Tinh, gọi tướng, “Từ tiểu thư, ở đây, ở đây này!”. Một nữa người ở Kim Tiền Báo đều quay sang nhìn Vi Tinh, Vi Tinh đỏ tía tai ì ạch
nhích tới.
Thiên tài xem chừng tức lắm rồi, giờ Vi Tinh quay lại, xem như anh ta tìm được đồng minh, lập tức liến thoắng kể lại một lượt
chuyện xảy ra lúc trước, rồi tức tối hầm hầm quay sang hỏi Vi Tinh, “Cô
nói xem, sao cô ta lại ngang ngược thế chứ? Hừm!”. Vi Tinh không nói nửa lời, nghĩ bụng, có mà sao anh lại ngang ngược thế thì có?
Cô gái phụ trách thu tiền nghĩ bụng người đi cùng loại đàn ông thế này chắc
cũng không tốt đẹp gì, song xuất phát từ thái độ làm việc vẫn rất lịch
sự nói, “Thưa anh, thưa chị, phiếu ăn của cũng tôi chỉ dùng trong thời
gian quy định, mong anh chị thông cảm”. Không đợi cô ta nhắc lại, thiên
tài kia lại nhảy dựng lên, “Tôi cũng đâu có nói là không trả tiền, phiếu ăn là 198 tệ đúng không, vậy tôi trả thêm 40 tệ là được chứ gì, các cô
làm ăn kinh doanh mà đầu óc cứng nhắc thế à!”.
Cô gái thu tiền bị lời càn quấy của thiên tài kia làm cho tức gần chết, khẩu khí cũng cứng rắn hơn, “Thưa anh, trên phiếu ăn đã ghi chú rõ là sử dụng ở lần ăn
trưa và ăn tối thứ hai, anh không thấy sao? Vả lại anh có thể tiếp tục
sử dụng trong thời gian quy định cho lần ăn sau, đâu có để anh phải chịu thiệt”. Thiên tài kia rõ ràng không thèm nghe, vẫn không thông không
cảm gì sất, Vi Tinh không thể chịu được hơn nữa lấy thẻ của mình ra đưa
cho cô gái thu tiền, “Làm phiền cô rồi”.
Cô gái rất lịch sự nhận
lấy rồi quay người ra quầy thu ngân tính tiền, Vi Tinh sợ thiên tài kia
bị bẽ mặt, bèn nói, “Thôi, không cần bực vì những chuyện như thế, tôi
trả được rồi”. Cơn giận của thiên tài kia bay biến đâu hết, rất rộng
lượng xua tay, “Không so đo với họ nữa, vậy hôm nay cám ơn cô, để hôm
khác tôi mới!”.
Tới đây thì Vi Tinh thật sự không cười nổi nữa,
còn hôm khác sao? Đến kiếp sau tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, đến
bữa cơm gặp mặt cũng muốn tiết kiệm? Trần đời ai oán vẫn còn có đàn ông
cực phẩm thế này sao, vừa nãy còn không biết ngượng mà nói với mình nào
là quen ăn chỗ sang, quen nhìn sự đời rồi. Vi Tinh chán chả buồn nói
nữa, dứt khoát cằm đầu ăn, chuyến này càng phải ăn ác hơn, mình trả tiền mà, shit! Từ Á Quân cậu cứ chờ đấy!
Thiên tài kia còn nói gì
nữa, Vi Tinh coi như xì hơi, thiên tài kia ăn gần hết rồi, lại gợi ý bảo Vi Tinh giúp đi lấy đồ ăn, Vi Tinh giả câm giả điếc coi như không nghe
thấy, rồi bỗng phát hiện một cái đĩa thò vào đĩa của mình, xiên mất một
miếng nầm heo. Nhìn cái miệng bóng loáng dầu mỡ, còn làm ra vẻ thân
thiết nhìn cô cười, thiên tài kia tiếp tục thò tay sang xiên miếng gì
nữa, Vi tinh lập tức buông đĩa, để tránh trong cơn bực tức lấy dĩa cắm
cho cái chân lợn kia phập một phát, giờ cô không muốn ăn một chút nào
nữa.
“Tin nhắn, tin nhắn, tin nhắn!”. Điện thoại trong túi reo
lên thật lực, Vi Tinh lôi ra xem, là Mễ Dương, “Mình đợi cậu ngoài
cửa!”, cô lập tức quay đầu lại nhìn, giờ mới phát hiện Mễ Dương và Liêu
Mỹ đã đi mất. “Có chuyện gì sao?”, thiên tài hỏi. “Ừm, nhà có chút
chuyện gọi tôi về, vậy anh…”, Vi Tinh giả bộ cười nói.
Thiên tài
chau mày, có phần không vui, “Còn sớm thế này, tôi còn chưa ăn no nữa!”. “Vậy anh cứ từ từ ăn, tôi xin phép đi trước”, Vi Tinh cúi đầu trợn mắt
thu dọn túi của mình. “Vậy cũng được, chúng ta liên lạc sau vậy, à đúng
rồi, cô có Q (QQ) không, cho tôi, chúng ta duy trì liên lạc”, thiên tài
cười híp mắt.
Vi Tinh nghĩ bụng, cho anh Q á, có mà cho cái P[4'>
thì có! “Ôi, tôi quên số rồi, không hay dùng, có gì nói sau vậy”, nói
xong Vi Tinh đứng luôn dậy. Thiên tài vội vàng lại hỏi, “Không sao, vậy
nickname của cô là gì, tôi cũng có thể tìm ra, ngân hàng chỗ tôi chỉ có
tôi với giám đốc, và mấy người trưởng phòng có tư cách lên mạng ngoai,
ban ngày chúng ta cũng có thể nói chuyện!”, anh ta vô cùng tự hào nói.
[4'>: Một từ chửi bậy.
Nhìn cái mặt thiên tài ăn đến phương phi hồng hào, bữa cơm hôm nay cũng gần
500 tệ, mình còn chưa ăn cho đã, Vi đại tiểu thư cũng buồt hết cả ruột.
Nhìn thiên tài kia hai mắt tràn trề hy vọng, Vi Tinh chả vui vẻ gì buông câu, “nick của tôi là Oan Đại Đầu!”, “Hả?”, thiên tài ngây ra, rồi cười cười đứng dậy, “Rất có cá tính, suy nghĩ của phụ nữ làm cho công ty