
- Rồi rồi, đừng quay nữa, má ơi chóng mặt! Dừng quay nữa, á
á á, buồn nôn!
Cuối cùng thì cái tên đó cũng biết thương hoa tiếc ngọc mà dừng
cái hành động điên rồ đó lại. Bực mình phá kén chui ra, nhưng tôi vừa đứng dậy
thì gặp ngay cơn chóng mặt quay quay cuồng cuồng và “bốp” tôi đã trán kề trán với
cái tủ quần áo. Hu hu, tôi là người bệnh cơ mà, hu hu.
- Đáng đời! Đừng có ở đấy ôm trán nữa đi, ra đây ra đây.
Hậm hực dậm chân đi đến, nhưng cơn tức giận của tôi bay luôn
khi thấy đĩa mì Spaghetti và một cái bánh Pizza to đùng. Từ lúc tôi đã bắt đầu
có tiến triển tốt thì tôi đã vô cùng phấn khích mà tạm biệt mấy món cháo đáng
ghét mà đã được ăn uống bình thường. Nhưng hình như là đồ ăn hôm nay có hơi nhiều
thì phải, hai đĩa mì Ý to đùng và một cái Pizza Bò to đùng, đây là thức ăn cho
một người sao?
- Cậu có cảm thấy thức ăn hôm nay hơi nhiều không?
- Không có nha.
Hắn nghĩ dạ dày của tôi là dạ dày voi hay sao?
- Tại sao lại có đến hai đĩa Spaghetti có phải là hơi nhiều
không?
- Một đĩa của tôi.
- Sao đĩa của cậu lại để trong này?
- Vì tôi ăn trong này.
- Vì sao cậu lại ăn trong này?
- Vì tôi thích.
- Tại sao c…
- Sao cô hỏi nhiều thế nhở? Tôi thích ăn ở đây đấy, thế bây
giờ cô thích ăn hay cô thích hỏi?
Đúng là đồ khó ưa, người ta thắc mắc một chút thì làm cậu mất
mấy miếng thịt à? Bực mình trộn Spaghetti lên rồi nhét vào miệng, tôi nhai như
thể rằng cái đống mì trong miệng tôi là đầu của tên đang ngồi đối diện vậy.
Nhai, nhai, nhai, nhai chết nhà người luôn.
- Cô định nhai nó ra thành cháo luôn đấy à? Nhai nãy giờ còn
chưa chịu thôi?
- Chưa ai dạy cậu là khi ăn phải nhai thức ăn nhuyễn ra rồi
mới nuốt à?
Tôi nuốt cục tức, à nhầm, cục mì vào trong bụng, rồi ra vẻ
cô giáo giảng bài mà gõ gõ cái dĩa vào đĩa mì của hắn. Sau đó hắn cũng không
nói gì nữa, tôi cũng không quan tâm mà chỉ lo ăn, vậy là bữa ăn diễn ra êm đẹp
và tôi thì vẫn chưa hiểu tại sao hắn lại ăn trong này. Ăn xong thì tôi trở
thành nữ vương sai hắn mang bát đĩa ra ngoài, hắn thì thành giúp việc ngoan
ngoãn cụp đuôi mà làm theo. Sau khi hắn đóng cửa, tôi cũng không tốn thời gian
nữa mà nhảy tót lên giường… ngủ tiếp, sáng mai tôi sẽ phải dậy sớm đây. Nhưng rồi
tôi lại tỉnh dậy, đặt chuông báo thức xong rồi mới lại nằm bẹp xuống ngủ tiếp.
“Dậy đê, dậy đê, hú hú, dậy đê…!” tiếng nhạc chuông sôi động
lôi tôi từ trong giấc ngủ ấm áp tỉnh dậy. Vén đống tóc tai bù xù trước mặt ra đằng
sau, tôi mắt nhắm mắt mở tắt cái tiếng chuông quá đỗi to đi rồi lại nhắm nhắm
nhắt mở, lần mò theo bức tường mà đi vào WC để làm vệ sinh cá nhân. Thần thanh
khí sảng ra khỏi đó, tôi ung dung gọi điện cho tên “sóng thần” mà nói với hắn bằng
giọng điệu gấp gáp và bảo rằng “sang có việc gấp”.
“Rầm” cánh cửa bị đạp ra không thương tiếc.
- Sao vậy? Cô bị làm sao?
Hắn hỏi với giọng điệu gấp gáp còn hơn cả tôi khi nãy.
- Bật TV cho tôi!
- Hả?
Trông cái mặt hắn đần độn hết sức, đầu tóc thì chưa chải, rối
tung như cái ổ gà, trên người thì mặc mỗi cái áo choàng xô xệnh đứng trố mắt ra
nhìn tôi. Sao vậy? Bật TV thôi mà cũng ngạc nhiên sao?
- Cô gọi tôi sang đây chỉ để bật TV cho cô thôi hả?
- Ừ.
- Chỉ thế thôi hả?
- Đúng vậy.
Sao cái mặt hắn trong khó coi vậy? Mồm miệng méo xệch, mắt
cũng nheo hết cả lại, này đây rất giống hình ảnh của một người bị trúng gió.
- Cô bị điên à? Bây giờ mới có 6 giờ kém 15 mà cô đã gọi điện
inh ỏi bắt tôi dậy bảo có việc khẩn làm tôi chạy vội sang, việc khẩn cấp là bật
TV hả? Sao cô không bật đi?
- Tôi là bệnh nhân, cậu nói nhiều quá đấy, bật đi.
Hắn đứng lườm nguýt tôi một thôi một hồi rồi cũng dậm chân
vung tay ra vẻ giận dỗi bật TV, xong thì chui vào vệ sinh phòng tôi đánh răng rửa
mặt. Khoan, hắn dùng bàn chải nào vậy? Thôi không sao, mai bắt hắn đi mua cái mới
là được. Khoảng 5 phút sau hắn lại dậm tay vung chân đi ra khỏi nhà tắm, vừa đi
lừa lườm nguýt tôi cứ như là tôi vừa điều gì tồi tệ với hắn vậy.
- Chuyển sang kênh tài chính - kinh tế cho tôi đi!
- Cô bị điên à mà xem kênh đấy?
- Chuyển đi, đừng nói nhiều.
Và hắn lại dậm chân vung tay cầm điều khiển chuyển kênh,
xong rồi thì bĩu môi phùng má mà ngồi lên góc giường tôi để xem cùng. Vừa bảo
xem kênh này là bị điên cơ mà, hóa ra hắn cũng là người bị điên đó nha. Sau cái
đợt quảng cáo lung tung hết ô mô rồi ô mai, cuối cùng thì chương trình “tin tức
kinh tế - tài chính” cũng đến. Và ngay tin đầu tiên cũng chính là cái tin mà
tôi mong đợi “Công ty Mĩ phẩm Beauty phá sản và về tay tập đoàn Trần Thị” há
há, thấy chưa, tôi bảo mà. Đừng có dại dột mà đùa với người thông minh chứ.
- Sao bố tôi lại vác cái công ti đó về làm gì?
- Hả? Bố cậu?
Hắn l… là… co… con trai của bác… bác Duy sao? Như không thể
tin vào những diều mình vừa nghe được, tôi trợn