
ếm một cái tên là “Bác Duy” rồi gọi, hí hí, cô gái trẻ, đừng coi
thường người nghèo.
-
- Cháu mang Công ty Mỹ phẩm Beauty đến tặng cho bác thôi.
Bác nhận chứ ạ?
-
- Vâng!
Điện thoại chỉ còn vang lên mấy tiếng “tút… tút…”, tôi xoay
người ra, hí hửng định hỏi hắn xem nhà hắn cất máy fax ở đâu thì thấy cái bản mặt
to lù lù của hắn đang ở ngay đằng sau để… nghe trộm. Lấy tập hồ sơ đập cái “bốp”
vào đầu hắn rồi tôi chống nạnh ra oai hỏi.
- Cậu nghe được cái gì?
- Không gì cả.
- Nói thật sẽ được khoan hồng.
- Toàn bộ.
- Đi chết đi!
Hưm hưm, tôi không phải là một người tốt đẹp đâu, há há, tốt
đẹp mà giờ tôi còn sống ở trên đời này sao chứ hả?
- Máy fax nhà cậu để đâu chứ hả?
- Tôi không biết.
- Nhà cậu có máy fax không?
- Tôi không biết!
Nhà có cái gì mà cũng không biết là sao chứ hả, tôi thực sự
đang rất tò mò về nguyên liệu để làm ra não cậu ta đấy, có phải là bã đậu
không? Hay là gì? Nhà có cái máy fax không mà cũng không biết, nhà cậu ta giàu
như vậy mà sao không mua lấy một cái? Đến nhà tôi còn có nữa, à, để làm hại mấy
đứa ghét tôi ấy mà, nhưng mỗi khi làm việc đó tôi cũng được trả tiền đấy chứ,
trên đời này không có cái gì mà thuần khiết hoàn toàn cả, há há. Nhưng thế
thôi, tôi đành phải móc điện thoại ra nhắn một cái tin với nội dung “Cháu sẽ
mail cho bác” vì cháu đang ở nhà của một tên óc bã đậu, tất nhiên phần sau tôi
không viết ra. Vứt cái điện thoại đi tôi lại quay sang hỏi hắn.
- Máy tính nhà cậu để đâu?
- À…
- Nhà cậu có máy tính không?
- Có!
- Vậy nó ở đâu?
- Nhưng mà…
Mà mà cái búa nhà cậu, trong đó có văn hóa đồi trụy à mà phải
giấu, tôi chỉ muốn mượn để gửi email thôi chứ có lục lọi gì của hắn đâu mà
không cho chứ. Tức chết tôi mất.
- Về nhà tôi lấy laptop đến đây cho tôi, 10 phút sau mà cậu
không về thì tôi đi tìm cái máy tính của cậu.
- Á á đừng, tôi đi ngay đây.
Nói không phải quá chứ tôi rất thích một thuật ngữ là “trung
khuyển” và hắn đúng là mang hình tượng trung khuyển thật. Sau câu dọa nạt của
tôi là hắn cắp đuôi chạy biến đi như thể là có cháy ở sau lưng hắn vậy. Làm gì
mà gấp gáp thế chứ. Nhưng mà thật tò mò mà, máy tính hắn có cái gì mà giấu ghê
thế? Muốn xem trộm cơ mà thấy tội lỗi lắm, há há. Lại ra bậc thềm, tôi vừa ngồi
vừa canh giờ để chờ hắn về, tôi đành đếm lá cây trong vô vọng vì không có lá
cây để đếm. 8 phút trôi qua trong im lặng, đến đúng phút thứ 9, cách cửa phòng
bị đạp ra một cách thô bạo bởi một con người mà ai cũng biết là ai trừ những
người không biết là ai.
- Đây… hộc… của cô đây!
- Cảm ơn.
Không có hứng thú nói gì thêm nữa, tôi mở laptop lên rồi bắt
đầu đánh máy, mười ngòn tay tôi nhảy múa trên bàn phìm theo một tiết tấu nhanh
nhẹn nên chẳng mấy lâu mà tôi đã đánh xong mười hai trang Word rồi gửi đi. Và
bay giờ công việc còn lại chỉ là nằm và chờ tin tốt.
- Cô đánh máy nhanh thật đấy!
- Cảm ơn.
Rồi tôi không nói gì nữa mà nằm xuống giường ngủ luôn, trước
khi nhắm mắt tôi còn nhìn thấy cái vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, sao ngạc nhiên vậy?
Lần đầu tiên thấy người ngủ nhiều như tôi sao? Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy một
giấc mơ khá kì lạ, tôi mơ tôi bị bắt cóc, èo, kinh dị thật. Cái thằng cha đó mặt
mũi hỡm hĩnh, xăm trổ đầy người, ăn nói khó nghe, không bằng một góc của cái
đám đầu gấu tôi quen hồi bọn họ đến nhà tôi đòi nợ. Đang mơ đến đoạn gay cấn rằng
thì là tôi đang chạy trốn thì… “bốp” tôi tỉnh dậy và tôi thấy mình đang ở một
nơi được gọi là sàn nhà. Và thủ phạm khiến tôi ở cái nơi này đang nhăn nhở cười
nhìn rất là đáng ghét, dám đạp bổn nương sao? Bổn nương là bệnh nhân đó!
- Dậy ăn tối đi đồ ngốc!
- Biến đi, tôi muốn mơ tiếp.
Rồi tôi lại trèo lên giường và nhắm mắt ngủ, thật may là giấc
mơ chưa hết, ố ồ, đang chạy thì tôi phát hiện ra trước mắt mình là vực thẳm, lần
này thảm rồi. Đám người đằng sau đã đuổi đến rất sát… “bộp” lại tỉnh dậy và lại
ở sàn nhà. Tôi là người bệnh mà.
- Ăn xong đi rồi cô muốn ngủ hay làm cái quái gì cũng được.
- Tôi muốn ngủ bây giờ cơ.
Không thèm trèo lên giường nữa, tôi kéo cái chăn bông ấm áp
xuống sàn nhà, rồi tự cuộn mình lại thành một cái kén rồi ngủ tiếp. Ồ, giấc mơ
vẫn còn, một tên tóm được lấy tay tôi và ra sức kéo tôi trở về, còn tôi thì rất
anh hùng dùng tất cả sức mạnh rút tay lại. Tay tôi tuột khỏi tay tên đó, nhưng
sau đó thì hắn lại bị mất đà và trượt chân xuống vực, còn mỗi cái tay bám víu ở
trên… ôi mẹ ơi, sao tự nhiên đầu óc con quay mòng mòng vậy? Tỉnh dậy lần nữa
thì tôi phát hiện ra là tên kia cũng khá thông minh. Hắn thấy tôi cuộn thành một
hình trụ nên vô tư lợi dụng điều đó mà lăn tôi như lăn thảm quanh phòng làm tôi
chóng mặt đến muốn nôn ọe. Miệng còn liên tục lải nhải “dậy đi, dậy đi nào…”.