Old school Easter eggs.
Tôi Thề Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa

Tôi Thề Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323653

Bình chọn: 9.00/10/365 lượt.

cô Lâm Thu
Hằng kia, còn cô Lâm Thu Hằng kia thì lại nhìn tôi.

- Em… em chỉ…

- Chỉ làm sao? Không phải cô đã nói với tôi là sẽ không đụng
đến cô ấy rồi sao? Và bây giờ thì cô đang làm cái trò gì đây?

Cái thái độ của hắn lúc này giống như là lúc phát hiện tôi nằm
viện do vụ cô con gái công ty Beauty vậy, thậm chí là còn kinh khủng hơn. Mắt hắn
đỏ ngầu và cả người căng lên do giận dữ, từng chữ nói ra to đến nỗi thổi bay
nóc nhà. Cô nàng kia thì run rẩy mà cứ thế ngồi bệt xuống đất, mặt tái mét
không còn một giọt máu, sự hoảng loạn hiện rõ trên đôi mắt xinh đẹp, đôi môi
thì lắp bắp mãi mà cũng không nói ra được lời nào. Cả cái cô nàng đi theo cô ta
và đứng im nãy giờ nay hai chân cũng không khỏi bủn rủn mà đứng nép vào góc tường
như mong muốn tránh được cơn giận dữ vô biên của tên Phong.

- Em… em là hôn thê, là vợ tương lai của anh mà…

- Cái gì mà hôn thê? Cái gì mà vợ tương lai? Cô đừng tưởng
tôi không biết rằng bố tôi đã huỷ cái thứ chết tiệt đó đi rồi. Chuyển đến đây học
đều là ý của cô, và tôi chấp nhận cái lời đề nghị chết tiệt của cô cũng chỉ là
sợ cô làm hại đến cô ấy.

Cái gì làm hại đến tôi? Cái gì mà đề nghị? Tóm lại hai người
này đang nói về cái vấn đề gì vậy?

- Nhưng… nhưng em yêu anh mà.

- Cô thì yêu con khỉ là hợp nhất đấy, đừng có yêu tôi, tôi
là tôi không có yêu cô đâu, cô cũng biết tình cảm của tôi rồi mà, nó thì đã bao
giờ dành cho cô? Con khỉ trong sở thú đang chờ cô đấy, hay là để tôi mua tặng một
con?

Cô nàng bật khóc nức nở rồi ôm mặt chạy ra ngoài, và cái con
người đứng ôm tường nãy giờ cũng lật đật mà chạy theo. Này, đừng bảo cô ta ra sở
thú tìm khỉ thật nhé, trời còn mưa to lắm mà. Tôi đang miên man suy nghĩ về cuộc
gặp mặt của con khỉ và cô ta, nào thì là cô nàng khóc sướt mướt chạy đến, cầm
tay một con khỉ rồi kể lể chuyện tình nhưng bị con khỉ gạt ra vì đằng kia có
người định cho nó chuối, bị khỉ từ chối, cô nàng quá đau lòng mà ngồi bệt xuống
đất khóc rồi gào ông ổng lên “tại sao khỉ cũng không yêu tôi?”. Đang đến đoạn
gay cấn thì cái con người vừa tức giận đùng đùng xong kia tiến về phía tôi, cởi
cái áo khoáng dày sụ ra rồi choàng vào người tôi, thật ấm áp, ý tôi là cái áo ấm
ý.

- Cô có đi được không?

Cố gắng lắc lắc cái đầu vì bây giờ có khi tôi chẳng thể phát
ra được một âm thanh nào nữa. Hiểu được ý tôi, hắn nhẹ nhàng bế tôi lên, tuy
hơi đau vì vết thương đầy người và không động chạm đến nó là một điều bất khả
thi. Tôi chỉ lo là không biết hắn giữ được thế này bao lâu, tuy tôi không béo
nhưng cũng không gầy cho lắm đâu.

- Vết thương nhiều quá! Có đau lắm không?

- Không sao.

Giọng tôi khản đặc y như trong tưởng tượng của tôi, thật
kinh khủng. Tôi thề tôi mà bị đánh đập kiểu này một lần nữa thì tôi ra nhảy
sông tự tử luôn chứ chẳng có thiết sống gì nữa đâu. Hắn bế tôi đi được một đoạn
thì hai mí mắt tôi đã không thể kéo lên được nữa, nên tôi cứ thế mà thiếp đi
trong vòng tay của hắn, bên tai vẫn còn vang lên những tiếng “thình thịch thình
thịch…” của cái cục kim cương màu đỏ trong lồng ngực hắn.

Khi tỉnh dậy thì trước mắt tôi lại là một cảnh tượng quen
thuộc, tôi đã từng sống ở đây và mọi thứ vẫn thế, chẳng có gì suy chuyển cả,
căn phòng màu tím ở nhà Phong. Toàn thân tôi đau nhức và băng bó khắp người,
tuy nhiên tôi biết lần này chỉ rách da rách thịt chư chẳng có ảnh hưởng quái gì
đến xương cốt cả. Nằm trên giường miên man nghĩ ngợi và hồi tưởng lại quãng thời
gian tôi ở trong căn phòng này được một lúc thì cánh cửa nhẹ nàng mở ra và
Phong bước vào.

- Cô cảm thất tốt hơn chưa?

- Rồi.

Và sau đó là một mảng không khí ngường ngùng bao quanh chúng
tôi, thật ra là hắn ngượng ngùng còn tôi thì đang thắc mắc tại sao hắn lại ngượng
ngùng.

- Hôm qua… cô nghe thấy rồi?

Cuối cùng thì hắn cũng chịu mở miệng ra nhưng nói một câu
không đầu không đuôi như thế là có ý gì?

- Lúc tôi nói với Lâm Thu Hằng ấy!

- À… cậu bảo cô ta đi yêu con khỉ á?

- Không phải. Là lúc tôi nói tôi không có yêu cô ta.

- Và…?

- Thật ra thì tôi đã yêu người khác rồi.

- Vậy a.

Chẳng hiểu sao khi nghe hắn nói vậy tôi cảm thấy khó chịu
kinh khủng, tim nhói lên một cái làm nhức nhối không chịu được.

- Tôi không quan tâm!

Tại sao cái câu vừa rồi cái giọng giận dỗi nó lại nồng đậm
như vậy chứ? Tôi nói xong câu đó rồi quay mặt đi, không thèm quan tâm đến tên
đó nữa.

- Cô thật ngốc!

Hắn nói bằng cái giọng trầm trầm và kèm theo đó là một tiếng
cười khẽ nhưng nghe không hề có giọng điệu bỡn cợt. Nhưng mà cái gì? Hắn dám bảo
tôi ngốc? Quay mặt lại rồi lườm hắn một cái, nhưng rồi đôi mắt tôi lại mở lớn
khi thấy cái khuôn mặt hết sức dịu dàng và tràn đầy nhu tình của hắn, tên này
hôm nay uống nhầm thuốc hay sao mà lại mang cái vẻ mặt đó vậy?

- Người tôi yêu là cô đó! Sao cô vẫn không chịu hiểu cho tôi
nhỉ?

Dù đây không phải lần đầu tiên hắn