
Nó chưa quên được hắn . Ngày nào nó cũng tới ngọn đồi hạnh phúc cùng với cây kẹo mút ngậm trong miệng dù công
việc nhiều thế nào . Như thường lệ hôm nay nó lại ra đây ngồi hóng mát . Nó bước đi ko chú ý . Cứ thế mà bước . Mắt vẫn nhìn thẳng , chân vẫn
bước . Nhưng hồn thì ở tận đâu đâu
- Ui da - nó tông phải một người và té
- Ko có mắt nhìn đường ? - người kia lạnh lùng hỏi
- Câu này ... là câu Nhất Nam nói mình khi lần đầu tiên gặp nhau mà ? - nó ngạc nhiên
Nó đứng dậy nhìn lên . Là người đàn ông lúc nãy . Woa , ông ta cao bằng hắn luôn .
- Anh ko thấy tôi ? - nó đanh lại lạnh lùng
- Tôi cao hơn cô - người đàn ông kia nói lại còn lạnh hơn nó
Sao giống những câu mà hắn nói với nó trong lần đầu tiên nó va phải hắn vậy ?
- Thôi , ko cãi với ông nữa . Sao ông biết chỗ này ? - nó hỏi
- Đi vòng vòng rồi biết - người đàn ông
- Umk , ông ngồi đi - nó mời ông ta ngồi
Ông ta ko ngồi mà đi vòng vòng xem ngọn đồi . Dừng lại ngay chỗ Ken và Kin . Thường ngày , hễ có người lạ là Ken sẽ nhào vào cào cấu người đó nhưng
sao hôm nay Ken lại để ông ta vuốt ve thế nhỉ ? Ông ta đi một vòng nữa
và dừng lại cái cây mà hắn cùng nó chứng giám cho tình yêu của mình .
- N and B ? - ông ta thắc mắc
- Umk , chuyện lâu rồi - nó gật đầu , đôi mắt nhìn xa xăm
- B là tên cô còn N ? - ông ta hỏi rồi ngồi xuống kế bên nó và có một khoảng cách nhất định
- Đúng , B là tên tôi - Băng còn N ... - nó nói nửa chừng thì ko nói nữa vì chữ N có quá nhiều kỉ niệm đối với nó
- Cô ko nói cũng ko sao - ông ta nói
- Umk . Tại tôi ko muốn nhắc đến - nó gật đầu
- Sao ông lúc nào cũng che hết mặt mình vậy ? - nó hỏi . Thật sự nó chưa bao giờ thấy mặt ông ta
- Ko thích người ta nhìn mặt mình - ông ta lạnh lùng
- Tuỳ ông - nó lạnh giọng
- Vậy tôi về đây , tạm biệt - ông ta nói rồi đứng dậy đi về
Ông ta vừa bước ra gần xe thì nó thấy cây kẹo mút coca của ông ta để quên .
- Ông để quên kẹo mút kìa - nó nhắc
- Cho cô đấy - ông ta nói rồi lên xe phóng đi
Nó bóc kẹo ra ăn thì thấy một tờ giấy rơi ra .
- Cách đưa thư này giống anh ấy quá vậy ? - nó bỗng nhớ về hắn
Mở tờ giấy ra . Một dòng chữ hiện lên . Một dòng chữ rất giống hắn : " Hãy cẩn thận . Kẻ thù ở khắp mọi nơi . Còn có DeBay " .
- DeBay ? Phải rồi . Mình quên béng mất Debay . Nhưng sao mấy năm qua ko thấy động tĩnh gì ? - nó khẽ nhíu mày thắc mắc
- Hello everyone - Lâm bước vào từ của của nhà nó
- Lâm hả ? Lâu rồi ko gặp - nó cười nói
- Umk , đi tìm hạnh phúc mới - Lâm cười
- Vậy kím ra chưa ? - nó hỏi
- Chưa , hì . Mà sao ko thấy Nam ? - Lâm nhắc đến hắn
- À , Băng ơi , mày ... - nhỏ tìm lí do để nó ko buồn nhưng chưa nói xong đã bị nó chặn lại
- Tao ko sao đâu . - nó khẽ cười
- Chuyện là .... - nhỏ kể cho Lâm nghe . Nghe xong Lâm buồn thay cho nó . Lâm thật sự đã hết yêu nó và chỉ xem nó như em gái mình .
- Tao có chuyện muốn nói - nó nói giọng nghiêm túc
- Chuyện gì ? - Ân lạnh giọng hỏi
- DeBay , chúng ta đã quên mất bang này . Hiện giờ DeBay đã bay lên top 10 bang mạnh nhất và đứng thứ nhất . Chỉ ko lâu nữa . DeBay sẽ lên tới top 10 tổ chức . - nó nói
- Vậy bây giờ sao ? - anh nó hỏi
- Lập kế hoạch , vào phòng họp đi - nó ra lệnh
Chưa đầy 5 phút sau mỗi người ở tổ chức nó đều tập trung tại phòng họp
- Vậy bây giờ chúng ta .... - nó đang giữa chừng thì cánh cửa phòng họp bật ra với một lực đá ko hề nhẹ . Người bước vào là người đàn ông bữa trước . Mọi người trong tổ chức của nó trừ cả đám dơ súng lên nhắm vào ông ta chuẩn bị bắn
- Khoan , ko bắn - nó lạnh lùng ra lệnh . Vừa dứt lời mọi người đều hạ súng và quay lại vị trí cũ
- Ông tới đây ? - nó hỏi lạnh lùng
- Họp chung - ông ta lạnh gấp mấy lần nó
- Bên nào ? - nhỏ hỏi
- Chống DeBay là được - ông ta nói
- Tên ? Tuổi ? - nó hỏi lạnh lùng , ngắn gọn
- 21 . Nam - ông ta nói . Nó bỗng giật mình khi nghe ông ta nói ông ta tên Nam . Ông ta có quá nhiều điểm giống hắn . Bây giờ tới cái tên cũng giống .
- Họ ... tên anh là gì ? - nó vẫn giữ được giọng lạnh lùng nhưng nó đã thay đổi cách xưng hô gọi ông ta là anh . Dù gì nó cũng nhỏ hơn anh ta một tuổi
- Nhất Nam ... - anh ta nói
- Ko thể nào - nó lắc đầu nghĩ
- Băng , bình tĩnh . Nhất Nam ... chết rồi . - Ân trấn an nó
- Tôi họ Trần - anh ta nói
- À , umk - nó khẽ gật đầu
- Họp được chưa ? - anh ta lạnh lùng hỏi
- Chúng ta bắt đầu vào họp ... - nó nói lạnh lùng
- Theo như ta biết thì DeBay do họ Bạch quản lí và đang là mối hiểm họa lớn cho chúng ta .... - nhỏ nói
- Lúc trước nhà họ Bạch đã ko có thiện cảm mấy với chú