
ng ta . Và bây giờ họ đang âm mưu chiếm đoạt lấy tổ chức - Ân nói
- Mọi người biết phải làm gì ? - nó hỏi ngắn gọn
- VÂNG - mọi người trong tổ chức nó đồng thanh
- Tan họp . - nó lạnh lùng nói
- Băng , kì này sẽ có một chút khó khăn đấy - nhỏ lo lắng nói
- yên tâm , chỉ cần làm đúng theo kế hoạch - nó cười nói
- Nhưng tao nghĩ DeBay sẽ ko để mình thắng dễ dàng đâu - Ân nói
- Mày cứ yên .... - nói nửa chừng nó ngất đi
- Băng - mọi người lo lắng bế nó vào phòng .
30 phút sau bác sĩ đi ra từ phòng nó nói :
- Cô ấy ko sao . Chỉ bị sốt . Có lẽ làm việc quá sức và nhớ đến ai đó nên tích tụ căng thẳng và bị sốt thôi - bác sĩ bình tĩnh nói
- Nhớ đến ai đó ? - Nhân thắc mắc
- Còn ai nữa . Nhất Nam chứ ai - Ân nói
- Ko phải cậu đâu . Trong nhóm tụi tôi còn có một người tên Nhất Nam nữa . Mà họ Lí - Lâm giải thích cho anh ta nghe
- Vậy tôi về - anh ta lạnh lùng nói rồi bước thẳng ra cửa
Khoảng 11h00 đêm nó chợt tỉnh giấc . Ngồi dậy thấy đầu óc mình quay mòng mòng . Nó bước dậy đi tới ngọn đồi . Đang đi nửa chừng thì gặp một đám con trai ăn mặc chẳng đâu vào đâu . Nó thoáng nhìn thấy cũng biết người của bang nào .
- Cô em đi đâu thế ? - một tên nói
- Tránh ra - nó lạnh lùng nói . Nó ko biết có đánh lại ko vì đang bị sốt nên cơ thể rất yếu
- Ô hô , lên mặt à ? - tên đó định đánh nó nhưng bị một bóng đen đạp một cái bay vào cột điện khiến cây cột bị nứt một mảng ko hề nhỏ
- Thằng này , mày láo - một tên khác cùng đồng bọn xông lên . Chưa đầy ba giây cả lũ nằm cạp đất ăn hết
- Đi đâu ? - thì ra bóng đen đó là anh ta
- Ngọn đồi ở trên đỉnh thành phố . Đi một chút nữa là tới . Trên đường nhớ mua kẹo mút - nó nói rồi ngất đi
Anh ta cõng nó đi lên ngọn đồi . Trong lúc đang ngất . Nó cảm thấy cái gì đó thật ấm áp . Cảm giác này như lúc hắn cõng nó vậy . Tới nơi , nó dựa người vào gốc cây . Hai tay ôm Kin vuốt ve .
- Anh cho tôi thấy mặt anh được ko ? - nó hỏi
- Ko - anh ta thẳng thắn trả lời
- Vậy cũng ko sao - nó khẽ cười . Đây là lần đầu tiên nó ngồi trên đỉnh đồi hạnh phúc này với một người con trai ko phải hắn .
- Anh đã từng ... yêu ai chưa ? - nó buột miệng nói ra câu hỏi ấy
- Rồi - anh ta lạnh lùng
- Tôi cũng vậy . Nhưng sao người đó bỏ tôi ra đi mãi mãi . Ko bao giờ quay lại - nó nói . Nước mắt nó khẽ rơi
Nhìn thấy nó khóc . Tim một người khẽ nhói đau .
Tổ chức nó đã tuyên bố khiêu chiến với DeBay . Chỉ sau 2 ngày nữa . Chính xác hai ngày nữa . Giới hắc đạo sẽ có tình trạng đầu rơi máu đổ . Nó thì vẫn chưa ổn định được tinh thần vì nó còn yêu hắn rất nhiều . Sao hắn lại bỏ nó ra đi ? Để nó bơ vơ một mình ? Nó cảm thấy nhớ khuôn mặt lạnh như tiền của hắn . Nụ cười ấm áp của hắn . Vòng tay dịu dàng của hắn . Nó đã hạ sốt . Đang đi trên đường nó lại gặp anh ta . Mỗi khi gặp anh ta . Nó có cảm giác người đang đứng trước mặt nó là hắn chứ ko phải Trần Nhất Nam . Người nó muốn gặp là Lí Nhất Nam cơ mà . Cớ sao ông trời lại bắt nó gặp Trần Nhất Nam hoài thế ?
- Sao anh cứ bám theo tôi ? - nó nhăn nhó
- Tôi ko bám - anh ta lạnh lùng trả lời
- Vậy 2 ngày nữa anh có chiến đấu với tổ chức ko ? - nó hỏi
- Có nhưng tôi sẽ ko lộ mặt - anh ta lạnh lùng nói rồi đi qua nó . Về tổ chức được một lúc nó lại rời đi . cũng con đường quen thuộc ấy . Tới thẳng ngọn đồi . Nó ngồi xuống cạnh gốc cây . Hai tay vuốt ve Kin . Nó khẽ nhắm mắt . Từng cơn gió thổi vào mặt nó . Nó đã quyết định . Sau khi giải quyết xong DeBay nó sẽ về lục địa Australia . Miệng ngậm kẹo mút . Ko biết từ bao giờ nó đã có thói quen này . Thời gian thấm thoát đi qua .
2 ngày sau . Lúc 7h00 tối . Nó , nhỏ và Ân hôm nay diện một bộ đồ từ trên xuống dưới đen hết . Một cái áo cộc tay kèm theo cái áo khoác tay dài màu đen . Cái quần bó màu đen kèm theo cái váy bó cũng màu đen . Đôi giày vừa cao cổ vừa cao gót màu đen . Tóc tụi nó buộc gọn lại ra đằng sau . Hai bên hông hai khẩu súng lục . Bên trong áo tụi nó còn rất nhiều vũ khí khác . Đương nhiên có nhỏ và Ân thì cũng có anh và Nhân . Hai người hôm nay cũng diện một cái quần màu đen . Áo thun đen kèm theo áo khoác cũng đen nốt . Nói chung cả đám bây giờ chỉ có một từ để tả : ĐEN . Leo lên xe phóng thẳng tới địa điểm giao đấu . Vừa tới nơi , nó đã khẽ lườm cha con nhà họ Bạch .
- Haha , ko ngờ có ngày chủ nhân của VampireDark cùng với những người khác lại tới đây tự tay hành động chứ ? - Bạch Tiểu Long cha của Bạch Tiểu Hoàng vừa vỗ tay bước ra nói ( ai ko nhớ mời xem lại chương 1 và chương 6 )
- Vậy tôi ko ngờ bọn hạ lưu như các người lại có thể sống tới ngày hôm nay - nó khẽ nhếch môi cười khinh bỉ
- Tôi nghe nói Nam chủ nhân đã bị chết ? - Tiểu Hoàng nói
- Vậy thì đã sao ? - Nó khẽ nhói trong tim nhưng vẫn lạnh lùng hỏi
- Tôi vẫn ko ngờ N