Polly po-cket
Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó

Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323545

Bình chọn: 8.00/10/354 lượt.



- Lên - tên đó hất tay

" Binh , bốp , bụp " . Tên đó nhìn mà run . Một tên nhóc lớp ba mà chỉ trong vòng chưa đầy 5 giây đánh lại hết năm thằng bự gấp mấy lần mình . Tụi này quên ko nhớ là nhóc là con của nhà Lí gia và là em của người đứng đầu giới hắc đạo . Vừa lúc nhóc sơ ý thì có một người bịt miệng nhóc và ném lên xe . Cũng vào lúc đó nó nhận được một tin nhắn : Nếu ko muốn cậu chủ của Lí gia chết thì hãy tới nhà kho CWA . Trước khi nhận tin nhắn này nó cũng đã nhận được một tin nhắn số lạ : Hãy cẩn thận khi đi cứu một người .

- Nhóc Huy ? - nó nhíu mày

- Đi tới bản doanh của tổ chức lấy vũ khí - hắn nói

- Umk - nó kéo mọi người đi

Mỗi người một kiểu nhưng tông màu chủ vẫn là màu đen . Tới nhà kho nó xông vào . Thấy nhóc Huy bị trói hay tay .

- Chị đừng vào đây . Chị sẽ bị giết đấy - nhóc Huy chảy nước mắt nói

- Haha , cuối cùng cô cũng đã tới - M.Ân cùng hai con ả rắn độc kia bước ra .

- Hừ , các người muốn gì nữa đây ? - nó lạnh lùng hỏi

- Đơn giản chỉ muốn tiền và mạng của mày . Mày đã khiến tụi tao tan gia bại sản - Ngọc Anh nói

- Tụi mày ... - nó định rút súng ra bắn nhưng Dạ Yến lại kề con dao ngay cổ nhóc Huy .

- Chịu trói đi - Ngọc Anh nói

Nó hết cách , muốn bào vệ nhóc Huy thì phải chịu trói . Nó cho ba con rắn độc trói rồi ném ở một góc . Tụi nó hành hạ nó . Trong lúc đó , cả đám đang xử đám ngoài kia . Lúc hắn bước vào nhà kho . Hắn bắn cho ba con ả đó mỗi người một nhát . Cởi trói cho nó và nhóc Huy rồi đi về . Đang bước ra khỏi cửa thì M.Ân gượng dậy , cầm súng định bóp còi bắn nó .

- Nguy hiểm - hắn che cho nó

" Pằng " . Ả bắn rồi chết đi . Hắn từ từ ngã quỵ xuống . Nước mắt nó chảy ra . Tim nó bây giờ nhói đau .

- Ngoan ... ko khóc .... - hắn an ủi nó và đưa cho nó một cây kẹo mút

- Nhất Nam , anh ko chết được - nó khóc nức nở

- Anh yêu em - hắn mỉm cười . Một nụ cười tỏa nắng và ấm áp . Một nụ cười thật sự , ko bỡn cợt , ko nhếch môi . Hắn từ từ nhắm mắt . Nó đưa hắn tới bệnh viện . Hắn được đưa vào phòng mổ . 5 tiếng sau bác sĩ đi ra .

- Xin lỗi , chúng tôi ... đã cố gắng hết sức - ông bác sĩ nói xong nó ngã quỵ xuống . Nó ko tin vào mắt mình . Bước trên phố . Nước mắt nó cứ rơi .

* Nó đang cô đơn . . .

-- Giữa dòng đời chật chội.

* Nó đang buồn chán . . .

-- Giữa thế giới đông vui...

* Nó muốn khóc....

-- Mà không thể khóc.!

-- Bởi thế gian. . .

-- Bao kẻ đang cười...

* Nó muốn đi. . .

-- Mà chân không thể bước...

* Nó muốn chạy. . .

-- Mà lý trí không cho....

* Đành ở lại. . .

-- Với niềm tâm sự.

* Đành sống chung. . .

-- Với nỗi cô đơn...!!~

Thế là hết . Nó đau đớn với sự thật . Nó ko thể chấp nhận với một sự thật quá sock đối với nó . Và cuộc sống của nó sẽ ra sao khi ko có hắn ở bên cạch mà che chở , bảo vệ nó ? . Bỗng nhớ tới cây kẹo mút hắn đưa . Bóc cây kẹo mút ra . Bên trong có một tờ giấy .

- Dù sao chăng nữa anh vẫn yêu em - chỉ trong một chút nó đã giải được bức thư hắn đưa

Có lẽ bây giờ , chỉ có bức thư và cây kẹo mút là kỉ vật đối với nó .

Đã ba năm từ ngày mà hắn ra đi . Nó bây giờ đang ở lục địa Australia cùng với cả đám và đã là tổng giám đốc tập đoàn L.K . Nhỏ cũng đã là tổng giám đốc tập đoàn C.A . Anh nó giờ cũng đã có hẳn một cái tập đoàn S.N lớn thứ 3 thế giới . Tuy nhiên anh và nhỏ đã sát hợp hai tập đoàn C.A và T.N lại . Nhân thì cũng là tổng giám đốc tập đoàn S.I . Nó vẫn ko quên được hắn . Tổ chức của hắn nó đã cho người quản lí . Nhưng ko hiểu sao nó vẫn ko vượt lên được tổ chức của hắn . Còn về kẹo mút thì kể từ ngày hôm đó nó đã có thói quen ngậm kẹo mút . Đi đâu cũng ko thể tách kẹo mút ra khỏi nó được . Công việc của nó ngày càng nhiều lên . Sáng làm việc , tối thì nhớ lại những kỉ niệm của hắn và nó ngày nào . Rồi nước mắt bất chợt rơi . Nó vẫn tới ngọn đồi hạnh phúc để chơi với Ken và Kin . Nhưng nó cảm thấy thật vắng vẻ . Sờ tay lên cây hạnh phúc . Những dòng chữ hắn đã khắc cùng nó . Nó vẫn ko quên nụ cười của hắn . Cứ thế nước mắt nó lại rơi xuống . Ban đêm là vậy , đó là khoảng thời gian con người sống thật với cảm xúc nhất . Ban ngày , nó trở thành một con người vô cùng lạnh lùng . Biết bao nhiêu chàng trai đến tỏ tình nó đều từ chối . Phải chăng trong tim nó vẫn còn hình ảnh của hắn ?

♫ Không có :

Giọt mưa nào...

Rơi mà không chạm đất...♫ Không có :

Giọt nước mắt nào...

Rơi mà không mang một lí do...

- Mày có sao ko ? Dạo này thấy mày ko ổn lắm - nhỏ lo lắng hỏi

- Hả ? À , tao vẫn ổn , ko sao đâu - nó mỉm cười . Nó cười nhưng thật sự nó chưa bao giờ ổn

Tối nay trên đường về . Nó gặp một băng đảng . Đối với nó là chuyện nhỏ nhưng nó ko tâm trạng tốt nên rất yếu . Định làm thế võ chuẩn bị đánh thì một bóng đen nhảy