
nữa. Có lẽ mọi chuyện cần
được giải quyết vào ngày hôm nay, tất cả. Đang trong dòng suy nghĩ thì câu hỏi
của Ngọc làm nó giật mình.
.
-CHị ghét em lắm đúng
không?
.
-Ừ!.
.
Buột miệng nói ra từ đó nhưng nó cũng không định sửa
lại nữa.
.
-Em xin lỗi, nhiều lắm.
.
-Ai cũng có lòng ích kỉ vì vậy
ai cũng có lỗi trong chuyện này. Cuộc nói chuyện chấm dứt ở đây nhé..
.
Nó
đứng đặt đũa đứng dậy nhưng Ngọc gọi theo.
.
-Chị không thích Tuấn đúng
không?
.
-Ừ.
.
-Cảm ơn chị.
.
Nó quay lưng đi, khẽ lau giọt
nước mắt vừa rơi xống. Biết rằng lòng ích kỉ không cho phép ai cướp những người
yêu thương xung quanh nhưng nó xác định được rồi, càng giữ lâu, càng ôm chặt thì
càng làm cho 4 người thêm đau.
.
Đi lên phòng nó mệt mỏi ngả lưng xuống
giường. Mùa hè đến rồi, cửa sổ phòng được mở 24/24, những cơn gió thổi vào
thường xuyên, không khí thoáng mát như những khu sinh thái. Không gian khu vườn
được thu gọn vào tầm mắt của nó. Chiếc đệm bông ấm áp cũng đã được thay bằng
chiếc đệm nước màu xanh nhạt lâu rồi, cho người ta cái cảm giác mát tới từng mớ
thịt. Nó chậm rãi nhớ lại cái buổi tối hôm qua.
.
-Bố, việc chúng ta định
không làm nữa gây tổn thất cho mấy tập đoàn bên Mĩ nên họ nhất định làm khó
dễ.
.
Anh Bảo để đống tài liệu lên bàn của ông và vẻ mặt hơi khó
chịu.
.
-Khốn kiếp. Biết ngay mà. Bọn họ không dễ từ bỏ đâu. Hừ
hừ.
.
-Bảo rằng chỉ cần nhận chuyến hàng cuối cùng thì sẽ không níu kéo
lại hội nữa. Mà sao bố làm hội trưởng mà chúng ta lại phải làm thế?
.
-Ừ,
chức càng cao khi quay đầu và hối hận thì càng khó và càng nặng nề hơn. Chuyến
này chắc chắn nguy hiểm lắm.
.
-Vậy thì bố…
.
-Khụ khụ
khụ…
.
-Bố. Máu!
.
-Bố, bố ơi!
.
Nó tự dưng chạy vào làm anh
Bảo ngạc nhiên, thì ra nó đã đứng ngoài cửa từ nãy đến giờ rồi, nghe hết
rồi.
Nó nói vs bố mình khi ông vừa ngồi xuống ghế.
.
-Bố, để con làm
cho.
.
-Không được.
.
-Vậy con làm! _anh Bảo.
.
-Cũng không
được! Lần này ta phải đích thân làm mới được.
.
-Nhưng lần này thực sự
nguy hiểm mà bố lại đang không khoẻ không thể đi được.
.
-Khụ khụ, khụ
khụ..
.
-Bố…..
.
Hành động, sự việc hôm qua như những thước phim
quay chậm mà nó đang tua lại. Nó lắc đầu không thể để bố đi và nhớ cái cuộc nói
chuyện với anh bảo.
.
-Anh Bảo, để em đi cho, lần này bố bệnh thật
rồi.
.
-Nguy hiểm!
.
-Nhưng em có kinh nghiệm hơn anh.
.
-Em
còn nhỏ
.
-Chính vậy mới là lợi thế.
.
-Nhưng mà…..
.
-Quyết
định vậy đi!
.
Nó đặt tay lên vai anh rồi nói thầm “ Gửi bản kế hoạch và
số lượng hàng vào máy tính của e nhé”
Chiều Hà Nội. Mưa.
.
Nó ngồi, tự
nhiên cười và tự nhủ “ hà, bọn chúng biết chọn thời điểm thật đúng lúc hiệp ước
đầu tiên về buôn bán vũ khí được thông qua thì bảo nhà t làm,hừ, khốn
kiếp!”
. Hiệp ước buộc các quốc gia xem xét lại tất cả các hợp đồng mua bán
vũ khí thông thường, nhằm bảo đảm số vũ khí này sẽ không bị sử dụng cho các mục
đích lạm dụng nhân quyền, khủng bố, gây tội ác chiến tranh hay xâm phạm luật
nhân đạo.
“ Hừ, lại còn với Mĩ, cái nước buôn bán vũ khí lớn nhất thế giới
mới đau, khốn kiếp. Hiệp định kiểm soát buôn bán vũ khí cũng chặt gấp mấy lần,
hừ.”.
.
Nó đi ra ngoài cửa, Ngọc thấy lạ lạ, chạy đến hỏi.
.
-Chị đi
đâu mà ăn mặc như thế này vậy?
.
Nhìn nó từ đầu đến chân toàn mùi thuốc
súng. Bộ quần áo da ôm sát người, chiếc túi sách đen to bự, tay thì lăm lăm cái
điện thoại xem bản kế hoạch và đường đi.
.
Nó lôi điện thoại ra gọi cho
Key và giục
.
“Key,đến chỗ chị ngay đi, hôm nay chúng tay bay sang
Mĩ”
.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
.
“Chuyến hàng cuối cùng! Cho thêm tầm
10 người nữa đi theo nhé, mang đồ nhiều hơn mọi khi, vẫn loại xe
đấy!”
.
“Dạ”
.
Một tiếng Dạ được vang lên cũng tức là lúc kế hoạch
của nó được bắt đầu. Cắt đuôi cảnh sát từ nhà tới sân bay riêng nhà nó cũng là
chuyện lớn vì trên đường có rất nhiều trạm. Giao thông ổn nhưng những thiết bị
rò ngày càng hiện đại nên tinh thần và mức cảnh giác của những người làm nghề
này phải hết sức nhanh nhẹn và kín đáo.
.
Ngọc nghe loáng thoáng cái gì mà
hàng cuối cùng, trong lòng cũng rạo rực đứng ngồi không yên, cô bé lên phòng và
chuẩn bị cho chuyến đi đến trại trẻ SOS.
.
10 phút sau thì tầm 10 chiếc xe
oto mà đen đã đứng trước cổng nhà