
Cậu thật là buồn cười khi cứ đứng giữa cả hai
thằng con trai mà lằng nhằng như vậy. Đúng là cáo già.
-Cậu…*tức giận* cậu là cái gì mà dạy đời tôi?
“Tôi vào đây không phải vì muốn Tuấn nhớ tôi, không phải vì tham lam
giữa 2 thằng con trai. Đến lần cuối để tôi nói lời tạm biệt với người
bạn này mà cậu cũng muốn cản trở sao? Tôi chỉ đến để hỏi thăm, chỉ đến
để chào và đến để xác nhận mối quan hệ giữa TUấn và Vũ. Vì, với tôi,
điều này rất quan trọng. Vì nó tôi đã làm và sống như vậy. Sao cậu không chịu hiểu cho tôi?”
-Đi đi. Cậu đừng bao giờ có ý định làm cậu ta đau thêm nữa. Biến khỏi cuộc đời của cậu ta đi.
Trường nghiến răng. Đối với cậu Tuấn là bạn, là anh em và cũng là ân
nhân. Biết mình quá đáng nhưng cậu vẫn làm. Làm vì người anh em của
mình.
-Tốt nhất, cậu nên đi khỏi cuộc sống của cậu ta đi…
-Đủ .rồi .đấy!
Tiếng bước chân nhè nhẹ. Mũi đôi giày Saint Laurent dừng lại trước
mặt Trường. Một giọng nói trầm ấm nhưng đầy tính đe dọa. Cách ngắt nhịp
trong câu nói của cậu mang tính mất bình tĩnh. Cái vẻ lạnh lùng đến đáng sợ của cậu khiến người đối diện phải im lặng lắng nghe. Ít nhất là
trong lúc này. Mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt đang tức giận.Đôi môi
mỏng kia khẽ rung lên một hồi. Vũ kéo tay nó đi.
-Bỏ ra đi.
-Cậu ta nghĩ mình đang làm cái gì đó chứ, thật là nực cười
-Nhưng cậu bỏ tay tôi ra đi.
-CẬU CÒN MUỐN CHẠY LẠI BÊN TÊN ĐÓ NỮA HẢ?
-Không nhưng cậu xiết mạnh quá…tay tôi đau.
-Xin lỗi _Vũ buông tay ra, mặt cậu đỏ ửng lên, nóng ran. Cậu không
bao giờ ngờ rằng mình lại có những cái biểu hiện như thế này. Cậu còn
nhớ lúc bắt đầu thích nó. Cậu đã đến viện vì nghĩ mình bị bệnh tim. Trẻ
con nhưng thật dễ thương. Trái tim dường như đang rỉ máu. Nhưng nó lại
được đập trở lại, đập mạnh hơn. Một trái tim khỏe hơn, có lẽ tất cả là
vì nó. Vì cái tình yêu cậu dành cho nó là thật lòng.
-Ở bên tôi mãi nhé
Cái ôm ấm áp khiến buổi chiều buồn như thế này bỗng sáng rực lên,
sáng lên cái màu hồng của tình yêu. Và cái màu xanh lá đẹp đẽ của tình
bạn…hình như đang len lỏi đâu đó.
Trường vẫn đứng chôn chân ở phòng bệnh. Dường như cậu chưa muốn chấp
nhận cái kết cục này. Rằng…mọi thứ sẽ trở lại từ đầu chăng? Như lúc nó
chưa hề tồn tại!?
-Chấp nhận và sống với nó đi. Đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa.
Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Tuấn lững thững đi ra. Nhìn khuôn mặt cậu không còn đau đớn như trước nữa. Dường như cái nút thắt của câu chuyện
đã được tháo gỡ. Cậu đã hiểu người đó hạnh phúc cũng chính là hạnh phúc
của cậu. Từ trước đến nay không phải cậu không hiểu mà cậu đang cố phủ
nhận nó để rồi đi đến cùng như vậy.
-Cậu…cậu không hề…mất trí nhớ!?
-Khì!
Cái cười ngốc nghếch của Tuấn khiến Trường khó chịu. Lần nữa người
chịu đau lại là Tuấn sao? Mãi là như vậy, mãi thằng bạn của Trường luôn
là kẻ thua cuộc sao? Không thể tin được, không thể chấp nhận được. Nhất
thiết, nhất thiết không được để họ HẠNH PHÚC.
Đôi mắt chàng trai đỏ ngầu lên vì tức giận. Hai bàn tay kia nắm chặt lại. Các người được hạnh phúc mà bạn tôi lại vẫn đau sao?
“Bốp”
-Á…Tên khốn nào dám!
-Hừ, tôi không phải là tên, đồ ngốc.
-Sao cậu dám đánh tôi?
Trường hằn học và cau có với Ngọc, người đã đứng sau lưng mình từ nãy đến giờ.
-Tôi đánh cho cậu tỉnh ra và đánh cho những suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu cậu biến mất.
-Hừ, cậu thì hiểu cái gì.
-Người đến trước không chắc là người thắng cuộc. Người thua cuộc
không hẳn là mất tất. Đó có nghĩa là đem lại cơ hội cho người khác cậu
có hiểu không? Đừng ép mình tin những cái từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ tin nữa. Đồ ngốc. Hai người (Tuấn, Trường) đúng là bạn thân có
khác, giống nhau thật. CÒn về Tuấn thì cậu khỏi lo, tôi sẽ chăm sóc. Tôi chỉ lo cho cái thân “Ế do không biết khống chế” của đại hiệp sĩ như cậu thôi ha ha ha
-Cậu >_<
“Thật là buồn cười. Một bản sao của Trịnh Tuyết Vy lại một lòng hướng về cậu kia.Thất bại chưa hẳn đã mất tất, đó sẽ là một bắt đầu mới đúng
không? Hừ…tim mình đập thình thịch khi gặp con bé đó. Nhưng tớ nhường
cậu Tuấn à. Hết nợ nhé. Từ giờ, chúng ta hãy sống như những người bạn
thực sự nhé. Sarang Hero”
Ngoài khuôn viên bệnh viên.
-Củ đậu ơi Khoai môn đến nè! _Tuấn
-Tránh xa tôi ra, cậu bị biến thái hả? _Vũ
-Đừng có quá đáng tên đậu đáng chết kia! _Trường.
-Bọn kia đánh nhau không? _Thành
-Ha ha ha ha ha
Nó Ngọc và Quỳnh ngồi dước gốc cây nhìn mấy thằng con trai đùa nhau.
18 tuổi rồi mà vẫn như trẻ con. Có lẽ chính cái ước muốn quay về tuổi
thơ quá đã khiến các cậu hành động như vậy. Những con át chủ bài của thế giới đêm. Những nỗi kinh hoàng của các trường cấp ba, những đại vương
hắc ám nay lại đùa giỡn như mấy thằng trẻ con. Đúng là chuyện khó tin.
Nó nhìn Việt Anh với cái ánh mắt khó chịu, rồi đạp cho cậu một phát mạnh.