
. Vậy là, tôi lại bị tóm gọn rồi. HuHuHu!
Hai phút sau...Tại chân cầu thang...
Xin thông báo bây giờ là mười chín giờ đúng, tôi tức Lâm Tử Hy đang ở
trong hoàn cảnh dở khóc dở cười. Lưng thẳng đứng, chân tạo thành góc 90
độ (Đang quỳ nè), Hai tay giơ lên cao. Trên đầu là chồng vở dày cộp, hễ
rơi một quyển, được tặng một roi zô mông luôn. Không chỉ vậy, tôi còn bị tra tấn lỗ tai nữa chứ!
*Mom: "Con với cái, đi chơi về muộn lại vượt rào vào nhà. Chưa hòan thành hình phạt đã đánh bất tỉnh hai vệ sĩ"
*Bà ngoại: "Đã thế, còn xuống nhà bếp ăn vụng"
*Dad: "Giời ạ! Sao tôi lại đẻ ra đứa con nghịch rách giời rơi xuống thế này!"
*Bà nội: "Tóm lại, Tiểu Hy dễ thương ơi, con quỳ ở đây đến mười hai giờ cho ngoại"
Cái gì??? Mười hai giờ ư?
HuHuHu! Con! Không! Muốn! Sáng nay, hai chân tôi tê dại hoàn toàn, mắt thâm quầng như gấu trúc,
sắc mặt bơ phờ, thất thần. Ngồi trên xe hơi đến trường. Oa! Cảnh thành
phố buổi sáng thật tuyệt vời. Mặt trời vẫn chưa chịu vén chiếc màn xám
xịt ra khỏi nơi đây. Đúng là tên nào cảnh nấy, khắp nơi trên thành phố
Ấn Sương là màn sương trắng xóa. Nhưng không sao, tôi cũng quen với cảnh này rồi, chẳng có gì lạ cả.
Kétttt...Chiếc xe dừng lại trước cánh
cổng sắt xanh. Tôi cố nở nụ cười tươi rói, dáng đi uyển chuyển đã luyện
mòn chân bước ra khỏi xe, vẫy tay chào đám fan cuồng.
"Oa! Tử Hy đến rồi, hôm nay bạn ấy xinh quá" Trời đất, tôi nhìn phờ phạc như ma, vậy mà cũng có người khen xinh ư?
"Công chúa Minh Khánh, Hotgirl Ấn Sương no.1"
Tách Tách
Tiếng máy chụp ảnh kêu liên hồi. Đám nam sinh nhìn thấy tôi, hai mắt
biến thành hình trái tim to đùng đoàng, kêu gào ầm ĩ. Nếu tôi không nhìn thấy cái biển sơn vàng chói đề Trường Cấp Ba Minh Khánh thì có lẽ đã
tưởng đây là khu họp chợ. HixHix.
Nhờ có đám vệ sĩ, tôi cố luồn
lách ra khỏi đám dân tình chết tiệt đó, đi thẳng về phía lớp học. Đây
cũng là một trong những nguyên nhân đi học muộn của tôi đây mà. Bỗng
nhiên, đập vào mắt tôi là hai bóng người mà tôi căm thù nhất trên đời.
Nữ sinh bên trái dáng vẻ kiêu kì. Mái tóc dài màu đen bị gió làm
rối, nước da trắng hồng, trơn mịn. Đôi môi hồng khẽ nhếch lên vẻ cười
cợt. Không ai khác chính là Mạc Y - một trong bốn Hotgirl của Minh
Khánh, nổi tiếng là tiểu thư kiêu ngạo. Còn người bên phải là Liz, em họ Mạc Y. Nhỏ ta có đôi mắt xanh lam quyến rũ, cặp lông mày dài nhíu xuống vẻ hung dữ. Hai người này là kẻ thù truyền kiếp của tôi, sao lại gặp
tụi nó ở đây nhỉ?
"Bạn Lâm đây cũng lắm fan quá nhỉ, tôi còn
tưởng là minh tinh màn bạc cơ đấy" Giọng nói chua như giấm này của
Mạc Y. Nhỏ nhìn tôi không chớp mắt, điệu bộ khinh khỉnh, thấy mà ghét.
"Bạn Mạc quá khen. Nếu không có chuyện gì thì tôi phải lên lớp, tạm
biệt" Tôi đáp trả bằng nụ cười ngọt xớt, cứ như vừa nhìn thấy bạn chí cốt lâu năm không gặp. Dù thế nào cũng phải chuồn lẹ, tôi nhanh chân
lướt qua hai nhỏ.
"OK, Bye" Liz ghìm giọng, nở nụ cười kiêu ngạo.
Chúng tôi cách nhau không xa, nụ cười trên khuôn mặt ba người vụt tắt. Sắc mặt không biểu cảm.
Vừa bước chân tới lớp, tôi đã bị tra tấn lỗ tai bởi nhỏ bạn Khâu Á
Đông" Nè, bà làm gì mà đến muộn thế, có phải hôm qua lại bị phạt đúng không?"
"Sao bà biết?" Không ngờ nhỏ lại đoán trúng tim đen của tôi.
"Chuyện, tôi là bạn chí cốt của bà mà. Tôi không hiểu bà thì còn ai
hiểu bà nữa, haha" Á Đông phổng mũi, cười đắc trí. Lúc sau, thái độ
của nhỏ thay đổi nhanh như chớp"Nói rồi mà bà không nghe, bỏ cái sở
thích kì quặc kia đi. Con gái mà lại thích làm Tomboy, trời đất".
Tôi tức giận, len lén nhìn xung quanh. Phù, may mà không ai nghe thấy.
HeHe. Tôi quay sang quắc mắt lên với nhỏ"Bà im ngay cho tôi, thế sao
bà không bỏ cái bệnh hám zai đi!"
"Được thôi, tùy bà" Á
Đông quay phắt đi, chẳng lẽ nhỏ ta giận rồi sao, mới nói có tẹo mà đã
giận rồi, con gái đúng là phiền thật(Ý, Lâm Tử Hy! Mày cũng là con gái
mà).
Cả tiết học, tôi hết nhìn ra ngoài cửa sổ lại ngước lên bàn giáo
viên, rồi quay sang để ý thái độ của Á Đông. Nhỏ lẳng lặng viết bài,
không nói gì. Cuối buổi, tôi muốn chạy đến bắt chuyện nhưng Đông cứ lờ
tôi đi khiến tôi khó chịu. Có thế mà đã giận như vậy không biết nếu tôi
lỡ chửi rủa vài câu chắc nhỏ tuyệt giao với tôi mất. Thôi kệ, đi về
đã...Chuyện để sau giải quyết, ngày tháng còn dài...
Về đến nhà,
tôi vứt cặp lên giường, phi đến bàn máy tính, đăng nhập nick Yahoo. Ô
hô! Nick của Á Đông đang sáng, không nằm ngoài dự đoán của tôi.
Thiên sứ tình yêu (Lâm Tử Hy): Á Đông, bà giận tôi thật à, cho tôi xin
lỗi đi mà! Tôi lấy hết can đảm chat với nhỏ. Bên kia vẫn im ắng, không
trả lời.
Thiên sứ tình yêu: Tôi thành tâm xin lỗi đấy! Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục chat. Vẫn Không trả lời, xem ra con nhỏ này cứng đầu
thật. Máu trong người tôi bắt đầu sôi lên sùng sục.
Được, nhắn một lần nữa, nếu nhỏ không phản hồi thì thôi vậy, tìm cách