
iếc khăn giấy lên lau những giọt nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt đẹp
trai.
Vù Vù...
Những hình ảnh
cảm động ấy đã in sâu vào đôi mắt đỏ hoe của tôi - kẻ duy nhất còn đứng chôn
chân ở ngoài cửa. Chẳng hiểu sao, tôi không thể nhúc nhích thêm được bước nào.
"Sao
thế" Vương Thế Khải như đã biết trước câu trả lời còn cố tình hỏi tôi. Bộ
hắn muốn chết chắc.
Đột nhiên,
tên này nổi hứng chạy về phía sau, dùng hai bàn tay thon dài khẽ đẩy tôi vào
trong.
Còn Lâm Tử
Hy tôi bị đẩy bất ngờ, chúi đầu về phía trước, cũng may họ Vương kịp kéo lại, nếu
không chẳng còn mặt mũi nào đối diện với mọi người xung quanh.
Vừa thấy
tôi, Mạc Y tròn xoe mắt, trông thật đáng yêu. Nhỏ đưa tay lên vân vê mái tóc
dài của mình. Đó là cử chỉ quen thuộc của công chúa Minh Khánh mỗi lúc đang suy
nghĩ điều gì đó.
Thôi chết,
nếu nhỏ mà nhớ ra tôi thì...tiêu đời!!!
Quả không nằm
ngoài dự đoán của tôi, nhỏ Y giơ ngón trỏ run run về phía tôi, thều thào"Cậu
là Lâm..."
Cầu xin
chúa trời hãy phù hộ cho con chiên bé nhỏ của mình. Mọi người cũng bắt đầu lo lắng,
vẻ mặt ai nấy tái xanh cả lên.
Chúa, ngài
có nghe thấy lời cầu nguyện của con không???
"A, nhớ
rồi"
Mạc Y bỗng
bật dậy, liếc nhìn tôi, toàn thân đang cứng đơ một cái từ đầu đến chân"Cậu
là Lâm Chi à"
Lâm Chi???
Cái tên
quái gở gì thế? Vừa nhếch nhác vừa quê mùa. Tức chết đi được!!!
Thôi bỏ đi,
đằng nào nhỏ cũng có bình thường đâu. Nghĩ đoạn, tôi khẽ gật đầu, thở phào nhẹ
nhõm, len lén nhìn biểu cảm của nhỏ"Đúng...đúng rồi"
"HaHa.
Trúng rồi" Mạc Y nở nụ cười tươi rói trông thật ngây ngô. Tôi thề rằng đó
là nụ cười trong sáng nhất của nhỏ từ trước tới nay, thật đấy!!!
Chẳng hiểu
sao, tôi lại có linh cảm xấu về điều này...Cứ như đang có ai diễn phim ấy!!!
Ui, Lâm Tử
Hy! Mày bị điên rồi à, đầu gì mà chứa toàn những suy nghĩ vớ vẩn???
Bỗng
nhiên, Mạc Y nhìn về phía Âu Thần với ánh mắt ngây ngô"Thần...là cậu đấy
à"
Âu
Thần khẽ gật đầu. Thấy vậy, nhỏ càng thích thú, bắt cậu lại gần.
Nhìn
bộ dạng cậu ấy lúc này thật thê thảm...
Cậu
nửa muốn đi, nửa không, lúc sau còn ngoái đầu lại. Trông như bị ai đó bắt làm
theo mệnh lệnh vậy.
Mạc
Y mỗi lúc một quá đáng, điều đó đồng nghĩa với việc nhỏ càng gọi to.
Cuối
cùng, mọi chuyện cũng chiều theo ý nhỏ.
Âu
Thần lẳng lặng đến bên giường 'bệnh nhân'. Đứng từ đằng sau, tôi không nhìn rõ
biểu cảm của cậu lúc này.
Mục
tiêu đã vào vị trí, Mạc Y liền ôm chầm lấy eo cậu, nói rõ to"Đừng bỏ mình
đi mà...Xin cậu đấy..."
"Mình
vẫn ở đây mà" Mãi sau Âu Thần mới trả lời câu nói của nhỏ, giọng lí nhí.
Chụt!
"Ui, yêu cậu nhất à"
What???
Tôi đứng đờ ra như khúc gỗ, tự hỏi cái quái gì đang diễn
ra thế này. Nhỏ Mạc ngang nhiên hôn lên môi Âu Thần - người đang khốn khổ chịu
đựng những hình phạt khủng khiếp. Điệu bộ đó chẳng khác nào không coi mọi người
xung quanh ra gì.
Hay...nhỏ đang cố tình trêu tức ai đây???
Lại nói đến Âu Thần, cậu ấy hóa đá rồi. May sao hai má
vẫn ửng hồng, ánh mắt bối rối hìn nhỏ không chớp mắt.
"Khùng hết mức" Khâu Á Đông khó chịu, miệng lẩm
bẩm vài câu rồi bỏ ra ngoài. Nhưng, nhỏ cũng đâu chịu ra một mình mà còn kéo
theo cả Hàn Âu Dương nãy giờ im lặng.
Tiếp đó, Lôi Vũ cũng đẩy Liz Mạc ra ngoài, cậu không muốn
chứng kiến chuyện gì sắp xảy ra nữa. Cả Hạ Gia Anh và Đại Nhất Nhất cũng đi
luôn.
Giờ, trong phòng chỉ còn lại bốn người: tôi (mặt bí xị),
Vương Thế Khải (đứng sững người), Âu Thần (hóa đá cấp trầm trọng) và mụ phủ
thủy giả nai Mạc Y.
"Sao vậy? Hai người vẫn còn muốn đứng đây à"
Mạc Y lấy lại giọng, vuốt vuốt mái tóc dài của mình cho thẳng lại, nhìn tôi đầy
thách thức"Xem ra, tôi diễn kịch cũng được đó chứ"
"Cô...ngay cả người thân của mình cũng lừa được
sao" Tôi tức điên lên, cái gì mà đi thăm chứ? Chỉ toàn là lừa đảo!!!
"Tất nhiên rồi" Nhỏ nói câu ấy nghe thật dễ
dàng...Không biết là loại người gì nữa???
"Hơ...tưởng công chúa Mạc Y của chúng ta là người
như thế nào...Thì ra, cũng chỉ biết dở mấy trò tiểu nhân đó ra để lừa tình cảm
của người khác" Vương Thế Khải hắng giọng, đại ma đầu lại xưng vương rồi.
"Cuộc sống là vậy mà" Nhỏ mải cãi nhau với
Vương Thế Khải, quên mất là người bên cạnh mình đã biến đi đâu.
"Đúng đó. Cuộc sống như vậy nên mới sinh ra những kẻ
tiểu nhân như cô đấy.Hơ" Ác quỷ đã đánh bại Hồ ly và kéo theo Thiên Thần
cùng Tomboy ra ngoài.
"Cậu..." Mạc Y tức điên người khi thấy cửa
phòng đóng rầm một tiếng.
Cuộc chiến kết thúc với phần thắng thuộc về phe Chính
nghĩa.
(Không
uổng công Tử Hy hay xem phim kiếm hiệp, khi thuyết minh cũng sành sỏi ghê)
"Cậu không ăn gì à" Tôi hết nhìn đĩa snack socola
của mình lại nhìn sang ly hồng trà của Âu Thần, khẽ hỏi.
Âu Thần uống một ngụm trà, lắc đầu vẻ chán nản. Nhìn khó