Trai Thừa Gái Ế

Trai Thừa Gái Ế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325054

Bình chọn: 10.00/10/505 lượt.

Mày tưởng mày còn đẹp đẽ được mấy năm nữa hả? Năm tao bằng tuổi mày bây giờ, mày đã biết đóng tương vào chai rồi
đấy con ạ..."

"Năm nay, năm nay nhất định con sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!", Lương Tranh cười giả lả, vội vàng rót rượu cho bố.

"Tao với mẹ mày còn sống được mấy năm nữa hả? Sống hết nửa đời người rồi.
Mày chỉ biết sống sung sướng bên ngoài, mặc kệ hai cái thân già này sống chết ra sao. Mày là đồ ích kỉ, đồ bất hiếu!"

"Bố mẹ vẫn còn trẻ mà, ít nhất vẫn còn sống được ba nhăm năm nữa. Bố cứ yên tâm, bố mẹ còn phải ôm cháu nội nữa cơ mà!"

"Đừng có nói mấy lời chọc giận bố mày nữa, mày nhìn bạn bè mày đi, có đứa nào không có con mấy tuổi rồi không? Bố mẹ ngần này tuổi rồi, chỉ mong mày
sớm lập gia đình, có như vậy mới thấy yên lòng được!"

Lương Tranh liền lấy điện thoại ra nhìn: "À phải rồi, tối nay con còn có cuộc hẹn với đám bạn, con phải đi đây!"

"Tao còn chưa nói hết, mày định đi đâu hả? Cái đó mất dạy..."

Sau lưng vẫn còn vọng lại tiếng chửi bới của bố. Lương Tranh thầm nhủ, năm
nay cho dù thế nào cũng phải tìm người giải quyết vấn đề này, nếu không
chắc anh không dám vác mặt về nhà mất.



Tổ Chim, là công trình trú ẩn an toàn nhất mà loài chim có thể làm. Còn
trước mặt Lương Tranh là công trình bằng bê tông quy mô lớn: Tổ Chim,
sân vận động chính của thế vận hội loài người. Đừng nói là an toàn, đáng tin cậy, nó còn là biểu tượng mới, là nơi cư ngụ của linh hồn người Bắc Kinh. Những người đến thăm quan Tổ Chim đều sẽ nhớ đến cảnh tượng hoành tráng khi diễn ra thế vận hội.

Lương Tranh cũng không phải ngoại lệ, mặc dù đây đã là lần thứ n anh đến đây.

Lần này Lương Tranh đến để xem mặt, cô gái đó sống ở thôn Á Vận, đương
nhiên phải gặp nhau ở đấy rồi. Anh đã chờ đến hơn nửa tiếng đồng hồ,
bụng thầm nhủ có khi mình bị cho "leo cây" rồi cũng nên. Bỗng nhiên có
một cô gái đeo kính, mặc áo nhung màu đen từ Khu Thể thao dưới nước đi
đến chỗ anh. Cô gái bước đi rất nhẹ nhàng, uyển chuyển, mềm mại tựa
nhành liễu rũ. Lương Tranh xác định đây chính là nhân vật nữ chính mà
anh phải gặp ngày hôm nay, cảm giác cũng không tồi: da trắng bóc, khuôn
mặt thanh tú, đặc biệt là mái tóc mây bồng bềnh bay trong gió. Sự mệt
mỏi của Lương Tranh bỗng chốc tan biến, anh ưỡn ngực, ngẩng cao đầu,
thái độ nghiêm túc hẳn: cho dù có phải đợi thêm nửa tiếng nữa cũng đáng
lắm.

"Xin chào, xin hỏi anh có phải là Lương Tranh không ạ?", cô
gái lên tiếng trước bằng giọng phổ thông chuẩn. Nhìn kĩ thấy trên trán
cô gái này đã có nếp nhăn, bọng mắt cũng rất to, rõ ràng là rất giống
Đại Ngọc[1'>.

[1'> Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng 

"Là tôi
đây! Cô... là cô giáo Trần đúng không?". Lương Tranh lần đầu tiên đi xem mặt nên cũng có đôi chút căng thẳng, sự căng thẳng khiến cho lời nói
của anh thiếu dứt khoát.

"Anh là người vùng nào?"

"Tôi ở Triều Bắc, gần Trùng Khánh ấy!"

"Thảo nào giọng anh có vẻ nặng! Trên đường đi tôi có chút việc phải làm nên
đến muộn một chút, thật ngại quá, đã để anh phải chờ lâu rồi!"

"Cũng không sao, còn chưa đến một tiếng đồng hồ mà..."

Lương Tranh vốn chỉ định nói đùa cho vui, nào ngờ có vẻ hơi quá trớn, cô gái
không những không thấy hài hước mà còn tỏ vẻ không vui. Giữa hai người
xuất hiện một khoảng lặng. Bắc Kinh hiện giờ vẫn khá lạnh, lá non vẫn
chưa nhú lên, những cơn gió xuân tháng Hai vẫn lạnh cắt da cắt thịt, vì
vậy cho dù Tổ Chim có hoành tráng đến đâu, giờ cũng hiện lên hết sức
tiêu điều. Trên đường lác đác người qua lại, ai cũng thu mình trong lớp
áo khoác dày.

"Cô có lạnh không? Có cần tìm chỗ nào ngồi uống cái gì không...", Lương Tranh thấy mũi mình ngưa ngứa, anh dám chắc mình đã bị cảm cúm rồi.

"Tôi không lạnh, tôi ổn mà!", cô Trần liếc cái cổ đang rụt vào trong lớp áo của Lương Tranh, ánh mắt có vẻ khinh thường.

Lương Tranh thấy vậy liền ngẩng cao đầu, chỉ sợ lộ vẻ yếu đuối trước người
phụ nữ trước mặt, gây mất ấn tượng trong lần đầu gặp mặt: "Ha ha, vậy
thì tốt! Cô Trần dạy môn gì vậy?"

"Ngữ văn".

"Trùng hợp thật đấy, nếu như là năm năm trước thì chúng ta cùng ngành đấy!"

Nghe Lương Tranh nói mình cũng từng làm thầy giáo, cô Trần liền hào hứng hẳn lên: "Anh cũng từng là giáo viên à?"

"Tôi từng dạy một năm ở trường cấp hai, tôi dạy môn Ngữ văn".

"Đám học trò đó có thích anh không?"

"Nói là thích thì khiêm tốn quá! Lúc tôi nghỉ dạy, chúng nó còn bỏ học, khóc lóc ầm ĩ, còn tiễn tôi mấy cây số đấy. Quà kỉ niệm nhiều thì khỏi nói,
lại còn cả thư tình ướt át nữa chứ..." 

"Ha ha... thú vị nhỉ! Anh có viết thư hồi âm cho bọn chúng không?", đây là lần đầu tiên cô Trần
cười, nụ cười đẹp phảng phất sự đáng yêu của trẻ con.

Vừa đi vừa
nói chuyện, chẳng mấy chốc khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại.
Lương Tranh dường như cũng không thấy lạnh như lúc đầu, anh châm một
điếu thuốc: "Thực ra tôi phản đối việc thầy trò yêu nhau! Học trò vẫn
chưa trưởn


pacman, rainbows, and roller s