XtGem Forum catalog
Trai Thừa Gái Ế

Trai Thừa Gái Ế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325081

Bình chọn: 7.00/10/508 lượt.

hấy cả mùi thơm thoang thoảng của nước hoa từ người cô. Mùi hương
quyến rũ như một cơn gió xuân mơn man, khiến cho Lương Tranh chợt thấy
rạo rực.

Chung Hiểu Huệ nhấp một ngụm trà, nhìn Lương Tranh đang ngẩn ra nhìn mình liền bật cười: "Anh đến từ sớm phải không?"

"Cũng không sớm lắm, chưa đến một tiếng đồng hồ đâu!"

"Hài, đúng là lãng phí!"

Lương Tranh cũng nhấp một ngụm trà, sau đó nói theo kiểu tự trào: "Đúng thế!
Chỉ có điều lãng phí thế này cũng đáng! Chúng tôi làm kinh doanh có một
nguyên tắc, đó là thà ngồi đợi khách hàng còn hơn để khách hàng phải
đợi!"

"Vậy xem ra tôi là khách hàng lớn của anh rồi!"

"Có thể nói là khách VIP đấy!"

Chung Hiểu Huệ bật cười: "Thế thì anh nhiều khách VIP lắm nhỉ?"

"Xét trên khía cạnh nghề nghiệp thì không ít!", Lương Tranh khéo léo trả lời câu hỏi xoáy của Chung Hiểu Huệ, vừa không để mình phải bối rối, vừa
nhấn mạnh được thái độ tôn trọng nghề nghiệp của bản thân. Điều đó cho
thấy, đi xem mặt không chỉ là đi xem mặt mũi ra sao, tìm hiểu thân thế
thế nào mà còn là một quá trình đấu trí đấu dũng.

"Các anh thường xuyên phải đi công tác vất vả lắm phải không?"

"No pain no gain!", đây là một trong số ít những câu thành ngữ tiếng Anh mà Lương Tranh nhớ được, phải tranh thủ vận dụng ngay.

"Đúng thế, cuộc đời rất công bằng, anh muốn có nhiều thì phải bỏ ra nhiều..."

Đề tài càng lúc càng nghiêm túc, Lương Tranh cảm thấy nếu cứ nói tiếp như
vậy sẽ chẳng còn giống không khí của buổi đi xem mặt nữa. Nghĩ vậy nên
anh chuyển chủ đề luôn: "Cô có về quê ăn tết không?"

"Không, tôi làm gì có thời gi¬an!"

"Sếp của các cô đáng sợ thật đấy!"

Chung Hiểu Huệ không nói gì. Nhân viên phục vụ bê thức ăn lên. Chung Hiểu Huệ liền phàn nàn về việc mãi mới mang thức ăn lên, cô phục vụ liền giải
thích hiện đang là giờ đông khách của cửa hàng, họ bận đến tối mắt tối
mũi, nên không phục vụ kịp được. Cô nhân viên cúi gập lưng chào họ rồi
chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Chung Hiểu Huệ uống hết bát canh trước rồi mới bắt đầu "tiêu diệt" phần thức ăn của mình, nhanh như cơn lốc.
Lương Tranh vốn định ăn chậm rãi để thể hiện phong cách lịch lãm của
mình, nhưng thấy Chung Hiểu Huệ ăn nhanh như thế nên anh cũng ngại chẳng dám ăn chậm nhai kĩ. Lương Tranh thầm nhủ trong lòng, đây đúng là "hổ
nữ", trước mặt đàn ông mà chẳng buồn để tâm đến hình tượng của bản thân, xem ra mình chẳng có cách gì diễn trò được rồi. Nếu đã không có thành
tâm thì còn đi xem mặt làm cái gì? Thế này chẳng phải lãng phí thời
gi¬an của cả hai sao?

Chung Hiểu Huệ đợi Lương Tranh ăn xong liền đưa giấy ăn cho anh, mỉm cười: "Tôi ăn rất nhanh, anh đừng để bụng nhé!"

"Tôi hiểu mà, các cô ngay cả lúc ăn cơm cũng dùng tốc độ của So¬ho[2'>"

[2'> Tên một trang mạng của Trung Quốc.

"Ha ha, tôi đã bảo chú Hoàng cho tôi bản lí lịch của anh rồi: tốt nghiệp
một trường đại học bậc trung, trước đây từng là biên tập viên, giờ đang
là nhân viên mak¬ert¬ing tài năng, đến Bắc Kinh sau một mối tình khắc
cốt ghi xương, năm ngoái đã chia tay..."

Ôi mẹ ơi, chú Hoàng sao
lại xấu xa thế, đi kể hết đời tư của mình ra với người ta, ngay cả
chuyện xấu cũng không tha. Lương Tranh ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh
nhưng thực ra trong lòng đang dậy sóng, cảm giác vô cùng mâu thuẫn,
giống như một người đang chờ đợi bị tuyên án vậy. Anh không hi vọng
Chung Hiểu Huệ sẽ rung động trước mình ngay, nhưng cũng không muốn buổi
xem mặt kết thúc sớm như thế này.

Chung Hiểu Huệ im lặng một lát rồi đột ngột hỏi: "Anh có cách nhìn nhận ra sao về người đàn ông làm nội tướng trong gia đình?"

"Cũng giống như người phụ nữ làm nội tướng thôi, tôi thấy bản chất chẳng có gì khác biệt cả".

"Anh thấy như thế là bình thường à? Đàn bà nuôi đàn ông?", Chung Hiểu Huệ chất vấn.

"Bình thường! Đã là thế kỉ 21 rồi, ngày nào cũng hô hào nam nữ bình đẳng, cái gì gọi là bình đẳng? Đàn bà suốt ngày ở ngoài lăn lộn, đàn ông ở nhà
nấu nướng, tắm giặt, thay tã lót cho con mà không có ai xì xầm gì, như
vậy mới là bình đẳng!". Lương Tranh nói mãi, nói mãi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hình như anh đã rơi vào cái hố của Chung Hiểu Huệ.

"Giả sử chúng ta kết hôn, tôi nói là giả sử nhé, anh có tình nguyện làm người đàn ông của gia đình không?"

"Toàn thời gi¬an hay chỉ là bán thời gi¬an?"

Chung Hiểu Huệ nhìn Lương Tranh hồi lâu, nói vẻ chắc nịch: "Toàn thời gi¬an"

Lương Tranh cười không nổi, ngập ngừng mãi không nói lên lời. Giờ thì anh
hiểu rồi, Chung Hiểu Huệ đang cần tìm một người chấp nhận phục vụ cô,
một người giúp việc nam để làm hết việc nhà. Thực ra việc này cũng chẳng có gì không được, trên đời thiếu gì người đàn ông ăn bám đàn bà, hơn
nữa kiểu gì cũng phải có một người hi sinh vì gia đình, nhưng Lương
Tranh hiểu mình không làm nổi. Nếu muốn ổn định và thoải mái, hồi đó anh đã chẳng bỏ công việc giáo viên để đến Bắc Kinh lăn lộn. Bố anh mà biết con t