
mình là giỏi như cậu, ế dài là cái chắc. Cậu tin không? Hay chúng ta đánh cược chứ?"
"Tôi quyết không đánh cược với thằng trai tân già như cậu, chẳng may mắn chút nào!"
Ngô Hiểu Quân ném mạnh cái gối dựa trên sôpha về phía Lương Tranh: "Này,
đừng có mang chuyện này ra mà nói nhé, có ích lợi gì chứ hả?"
"Ha ha ha..."
***
Tết Nguyên tiêu, Lương Tranh gọi điện cho mẹ vào buổi trưa, vẫn là những
câu hỏi hai cụ có khỏe không, tết Nguyên tiêu ăn món gì. Mẹ nói bố ra
ngoài đánh cờ rồi, càng lớn tuổi tính khí càng khó chịu, bảo Lương Tranh tuyệt đối đừng chọc giận bố, thường ngày bố nói gì cũng phải nghe theo. Bà còn nói cuối năm tốt nhất là dẫn được một cô bạn gái về, nhưng nếu
không dẫn được ai về cũng không sao, nhất định phải tìm cho được một
người mình yêu, đừng kết hôn vì ép buộc...
Cúp điện thoại, Lương
Tranh hạ quyết tâm năm nay nhất định phải tìm cho ra một nửa của mình,
cho dù có phải đi cướp cũng phải cướp một cô về bằng được.
Buổi
tối, Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân nấu một bàn đầy thức ăn ngon, bật hết
đèn lên, sau đó ngồi trong phòng khách vừa uống rượu vừa nói chuyện. Ngô Hiểu Quân nói, chỉ có như vậy mới ra không khí tết Nguyên tiêu. Trên ti vi đang phát chương trình chào mừng tết Nguyên tiêu, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa rộn ràng, thỉnh thoảng lại có tiếng còi ô tô vọng vào.
Tết Nguyên tiêu như một cây gậy đánh thức tất cả những người còn đang
ngủ quên trong không khí Tết: Tết đã hết, năm mới đã bắt đầu rồi. Do đó
mọi người đều vui chơi hết mình trong mấy ngày tết này, đường như ai cố
sức nắm lấy cái đuôi của năm cũ nhưng chỉ còn lại sự nhớ nhung và hụt
hẫng.
Cả hai người đều uống khá nhiều, Ngô Hiểu Quân cầm điện
thoại lên, lớn tiếng nói chuyện với bố, còn Lương Tranh lặng lẽ về
phòng. Anh cũng muốn gọi điện cho người cha sức khỏe ngày càng kém, mái
tóc ngày càng bạc, tính khí ngày càng thất thường một cuộc, hỏi thăm sức khỏe, sau đó thể hiện quyết tâm của mình, nhưng anh không sao nói nên
lời. Lương Tranh mở máy tính, bật bài hát Cha của Thôi Kinh Hạo:
Đó là lúc tôi còn nhỏ
Thường ngồi trên vai cha
Bố là câu thang lên trời cao
Bố là con trâu kéo chiếc xe
Không thể quên những bữa cơm đạm bạc nuôi tôi khôn lớn
…
Lương Tranh thấy mắt mình ươn ướt. Trước đây anh cho rằng bài hát này thật
quê, nhưng giờ nghe lại thấy rất lọt tai, rất ấm áp. Ngoài cửa sổ thỉnh
thoảng lại lóe lên những bông pháo hoa, sự ồn ào qua đi sẽ còn lại sự im lìm dai dẳng. Ngồi bên giường, Lương Tranh có cảm giác hụt hẫng khó tả, gần ba mươi tuổi đầu rồi, đã chưa vợ con, lại chẳng có sự nghiệp, có
thể nói là chẳng việc gì ra hồn. Những điều này hoàn toàn trái ngược với những gì mà anh từng tưởng tượng trước đây. Sự hoang mang và bế tắc
chẳng hiểu từ đâu ập đến, đánh vào nơi sâu nhất trong trái tim Lương
Tranh. Mãi cho đến khi anh nằm xuống giường, tắt đèn đi và nhắm mắt lại, đám mây mù ấy vần đang vần vũ trong đầu anh...
Lương Tranh không hề vì lần đầu đi xem mặt thất bại mà nản lòng, anh càng không vì sự đả
kích của Ngô Hiểu Quân mà dừng bước. Nhưng anh bắt đầu tiến hành phân
loại và sàng lọc những cô gái mà bạn bè giới thiệu. Những cô chỉ thích
ăn chơi, lười làm: loại; những cô được nuông chiều quen: loại; những cô
ngang ngược vô lối: loại; những cô ham tiền: loại; từng bị tổn thương vì tình cảm: loại; có quá nhiều chuyện phức tạp: loại... Vốn dĩ danh sách
đã không nhiều, sau lần sàng lọc này, ứng cử viên xem ra chẳng còn lại
bao nhiêu.
***
Tại một cửa hàng đồ ăn Nhật, Lương Tranh
ngồi ngây ra trong góc. Anh đến sớm hơn nửa tiếng là bởi vì chú Hoàng
nói người ấy là một "cô gái trẻ tài năng" coi thời gi¬an là vàng bạc,
tuyệt đối không chấp nhận việc đến muộn. Ngoài ra, anh cũng muốn để lại
ấn tượng tốt đẹp cho người ta. Người ta là phụ nữ tài năng, là tinh hoa
của xã hội, còn mình chỉ là một người làm công ăn lương quèn, vì vậy
phải có thái độ thực sự đứng đắn và nghiêm túc, đành phải lấy cái tốt bù đắp cái xấu vậy. Lương Tranh đang bần thần thì tiếng gót giày gấp gáp
nện xuống nần nhà vọng đến tai anh. Tiếp theo đó là bóng dáng một cô gái rất thanh lịch, trên người mặc toàn hàng hiệu, đang cúi nhìn anh như dò xét.
"Anh là Lương Tranh phải không?", cô gái sành điệu hỏi anh.
Lương Tranh lập tức đứng thẳng người, lấy hết công lực để trả lời: "Vâng. Cô là cô Chung phải không? Mời ngồi!"
"Vâng, cứ gọi tôi là Chung Hiểu Huệ là được rồi!"
Chung Hiểu Huệ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chỉnh đốn lại trang phục đôi chút
rồi vẫy tay gọi phục vụ. Chung Hiểu Huệ gọi món rất nhanh, dứt khoát và
gọn gàng, không chút ngập ngừng. Lương Tranh bảo nhân viên phục vụ làm
hai suất, mặc dù cách gọi món này rất nhanh gọn nhưng lại thể hiện không có cá tính. Xét trên phương diện này thì Lương Tranh đã thua đậm. Chung Hiểu Huệ đứng dậy rót hai cốc trà, những ngón tay thon dài cẩn thận bê
cốc trà mời anh. Lương Tranh đón lấy cốc trà, dường như mũi anh còn ngửi t