XtGem Forum catalog
Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi Đồ Ngốc

Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi Đồ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322262

Bình chọn: 8.5.00/10/226 lượt.

đi ngay cho, đồ đạc của bà tôi sẽ cho người sắp xếp. 10 phút sau,
đừng để tôi thấy mặt bà trong căn nhà này nữa, tôi và cả mẹ tôi cũng sẽ
không thích đâu.- Nó vẫn quả quyết rồi bước về phòng, để lại Mrs.Maria
đang khóc lóc rất thảm thiết………………..

Ở trên phòng, nó đăm chiêu
nhìn ra cửa sổ. Thấy Maria lểu thễu ra đi, nó thầm nghĩ: “Tạm
biệt………Và………….KHÔNG HẸN GẶP LẠI NHÁ!” rồi quơ đại một cuốn sách trên bàn tung lên cao, hét lớn: “ CUỐI CÙNG CŨNG ĐUỔI ĐƯỢC BÀ TA RỒI! HURA!!!
HURA!!! HOÀNG LINH VẠN TUẾ, HURAY!! HURAY!!!”, cười thật mãn nguyện mà
không biết rằng, đứng ở ngoài cổng, Maria đang chiếu một ánh mắt chứa
đầy căm thù đến căn phòng của nó, lẩm bẩm: “ Nhất định tao sẽ làm cho
mày sống dở chết dở, mãi mãi sống trong đau khổ. Hãy đợi đấy!”……………

…………………………………………� �……..

Tối đó, nó kể cho mọi người chiến công của mình. Anh nó hơi xấu hổ vì
đã nghi ngờ suy đoán của nó nhưng rồi cũng rất vui khi bà ta sẽ không
sống trong ngôi nhà mà mẹ anh rất yêu mến này nữa. Còn Mr.Lê thì phải
suy nghĩ một chút, dù sao trên danh nghĩa Maria cũng là vợ ông, làm thế
chẳng phải rất tàn nhẫn sao, nhưng khuôn mặt phúc hậu của bà Lan chợt
lướt qua rồi đọng lại trong đầu ông khiến Mr.Lê không còn lo nghĩ gì
thêm được nữa. Bởi lẽ lúc này, ông chỉ có ý nghĩ duy nhất là làm sao có
thể “tiến triển” với bà ấy một cách nhanh chóng. Như đọc được suy nghĩ
của ba mình, nó liền đề xuất:

- Ba này, ba làm việc mệt nhọc như thế, sao không mời Mrs.Lan đi dạo quanh công viên để giảm stress?

- Uhm…………con nói cũng đúng. Nhưng sợ bà ấy không muốn đi với ba thôi.

- Thì………..ba cứ lấy chức chủ tịch mà bắt bác Lan đi cho con. Mà con
nghĩ bác ấy sẽ không từ chối đâu. Ba cứ gọi điện đi, còn lại con sẽ “lo
liệu” hết.- Nó nháy mắt với ba nó.

Ba nó mỉm cười, liền rút điện thoại đi ra ngoài vườn gọi điện (sao phải lén lút vậy ta!?). Anh nó liền hỏi:

- Ủa? Em và ba đang có âm mưu gì thế hả?

- Hì hì, em đang tác hợp ba với mẹ Ly đó mà!

- Mẹ của Ly? Em đã gặp bà ấy chưa mà muốn tác hợp?

- Anh khỏi lo đi. Em đã chấm là không sai vào đâu được. He he, tối nay
sẽ có chuyện lãng mạn xảy ra ở công viên đây.- Nó vừa xoa xoa tay vào
nhau vừa cười thật nham hiểm .

…………………………..……………… ………………………

Khoảng 8:00pm. Tại một chiếc ghế đá, Mr.Lê và Mrs.Lan đang im lặng ngồi
ngắm sao trời. Tuy mắt hướng lên bầu trời lấp lánh kia nhưng lòng cả hai lại đang hướng về nhau. Là đàn ông thì cần phải chủ động, thế là ông Lê lén lút “vô tình” đặt bàn tay trái của mình lên bàn tay phải của bà
Lan. Chưa kịp phản ửng lại, bỗng “Bụp……………..Chíu……….Chíu………Đoàng……….Đoàng………………C híu……….”. Những chùm pháo hoa nhiều màu sắc do
nó bố trí được bắn lên khiến bầu trời sáng rực rỡ. Trong giây phút lãng
mạn đó, ông Lê nhân cơ hội, quàng tay qua “ôm eo” bà Lan làm bà kêu lên: “ Chủ tịch….!”. Mr.Lê liền ghé miệng sát vào tai Mrs.Lan, thì thầm:
“Đừng gọi là chủ tịch, hai tiếng “ông xã” nghe hay hơn nhiều!”.
Và…..đúng lúc pháo hoa được bắn lên trời tạo thành dòng chữ ngọt ngào:
“I LOVE YOU!” thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên thật dịu dàng:
“Vâng………………….ông xã!!”

Sáng hôm sau, tâm trạng nó rất vui vì đã mai mối thành công cho ba nó và mẹ Ly, nó liền gọi điện cho Tú Quỳnh, Ly và bảo anh nó cùng Nhật Vĩnh,
Hải Long, Tú Anh cùng đi picnic tại biệt thự của Mr.Lê. Cả sáng hôm đó,
cả nhóm chơi rất vui vẻ. Đến trưa, nó cùng hai cô gái còn lại chuẩn bị
bữa trưa. Các cậu con trai thì dọn dẹp bàn ghế, chọn chỗ râm mát để
ngồi. Dọn thức ăn ra bàn, nó giới thiệu luôn:

- Món súp hải sản và
thịt bò xào xu hào này là của em nè. Gà quay Bắc Kinh, cá trê kho tộ và
món canh cải xanh đằng kia là của Ly. Còn thịt kho tàu ở trước mặt anh
Tú Anh là của Tú Quỳnh làm đó.

Tú Anh vội đẩy dĩa thịt sang cho Hải Long. Hải Long lại đẩy sang cho Nhật Vĩnh (cả hai đều có “diễm phúc”
thưởng thức tài nghệ của Tú Quỳnh rồi mà). Nó thấy lạ, hỏi:

- Các anh sao thế? Sao cứ nhường nhau món của Quỳnh thế?

- Đơn giản và dễ hiểu. Tụi anh không muốn chết.

- Nè nè, anh nói vậy là sao? Món của em ăn vào là cơ thể nó lâng lâng và mát lạnh chứ chết chóc nỗi gì?- Tú Quỳnh lườm Tú Anh.

- Ờ, lâng lâng vì được lên thiên đường, mát lạnh vì được nằm trong nhà xác đó mà.- Hải Long lắc đầu.

- Ủa, em có thấy món thịt kho tàu này có vấn đề gì đâu?- Nó ngơ ngác.

- Vậy anh hỏi em vài câu nhé. Thịt này là thịt heo đúng không?

- Vâng.

- Thịt heo khi kho chín có màu nâu nâu đúng không?

- Vâng.

- Vậy thịt trong dĩa này có màu gì?

- …….uhm…..Màu hơi đỏ đỏ.

- Vậy…………..?

- Ý anh là thịt chưa chín hả? Không dám đâu, bạn ấy nấu trong nửa tiếng lận, không cháy là phước đức rồi đó.

- Vậy trường hợp thứ hai là………………….?

Nó ngẫm nghĩ, chợt quay sang hỏi Ly một cách thật nghi ngờ:

- Ly! Cậu nêm những gì vào đây vậy?

- Uhm…….thì nước mắm, mì chính, muối và…….à, một