XtGem Forum catalog
Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323661

Bình chọn: 7.5.00/10/366 lượt.

, Mi Sun đang đứng đó, nước mắt đầm đìa:

_Bố! Chúng ta thua rồi, game over rồi.

Lão ta thả súng xuống, hụt hẫng nhìn đứa con gái của mình trong nuối tiếc.

*********

Một luồng ánh sáng ấm áp rọi lên gương mặt trắng bệch của nó. Một thiên thần xuất hiện trong những tia nắng ấm áp ấy. Là thật hay mơ? Thiên thần đó mang tên Lee Yoon Min đang mỉm cười với nó. Đã qua rồi những ác mộng khủng khiếp, đã qua rồi những giấc mơ đầy máu, sẽ không còn những nước mắt nữa bởi vì đã có thiên thần nắm tay nó lên thiên đường của hạnh phúc…

_Em tỉnh rồi! Tôi đã lo lắng cho em biết bao.

Nó mở to mắt ra, thì ra nó đang ở trong bệnh viện, chẳng có thiên đường gì cả. Nhưng mà… có Jea Joong ở bên cạnh nó như thế này là đủ rồi.

_Em cảm thấy thế nào rồi? Tôi xin lỗi vì đã không tin lời em. Những lúc khó khăn nhất tôi lại vô dụng… không thể đến bảo vệ cho em.

_Tôi không trách anh… nhưng mà… Jea Joong, Jea Joong sao rồi?

Gương mặt Yoon Min hơi trầm xuống:

_Hắn ta… đi khỏi đây rồi!

“Hắn ta… đi khỏi đây rồi!” Nghĩa là… hắn chết rồi sao? Làm sao có thể…

_KHÔNG! ANH LỪA TÔI À? LÀM SAO CÓ THỂ…

Nó bật khóc. Cũng vì cứu nó mà Jea Joong phải hi sinh mạng sống của mình sao? Nó có đáng không?

Gương mặt Yoon Min lúc này càng tối sầm lại:

_Chỉ vì hắn rời khỏi đây mà em phản ứng như thế sao?

_Anh nói vậy là ý gì? Anh lừa tôi đúng không?

_Em khóc vì hắn rời khỏi đây? – Lúc này đôi mắt Yoon Min như bị nức ra bởi những đường máu nổi lên.

Nó không thèm nhìn mặt, cũng không trả lời hắn cứ như thế mà khóc.

_Khốn kiếp! Em làm tôi điên lên mất.

_Jea Joong… anh không được đi như thế! Hu hu…

Yoon Min càng lúc càng tức giận, lớn tiếng:

_EM THÔI ĐI!

_Hức! Jea Joong à…

“Cạch!”

_Chị Yu Mi!

Nó ngước mặt lên vui mừng:

_Woo Chin!

Woo Chin vui mừng ôm lấy nó như muốn nhảy cẫng lên:

_Em tìm được chị rồi! Em tìm được chị rồi!

Bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa như một đoạn băng tua lại. Những lúc gia đình nó vui vẻ bên nhau. Những trò nghịch ngợm của Woo Chin và cả những lúc buồn vui của hai chị em nữa. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời nó, nó đưa tay vuốt lưng Woo Chin:

_Tốt rồi, em lớn như thế này là chị rất vui rồi!

_Chị! Quản gia Lee nói chị đã chết nhưng em không tin. Chị

vẫn còn sống! Chị à, chị vẫn còn sống.

Nó gật đầu mỉm cười trong màn nước mắt.

“Cạch!”

Nó hướng mắt ra cửa, người xuất hiện là HinDu và Eun Hye. Đây có phải là mơ không? Hoàng Tử đang mỉm cười với nó, đến bên ôm lấy nó vào lòng:

_Xin lỗi! Yu Mi… tớ xin lỗi cậu nhiều lắm! Tớ xin lỗi đã không tin cậu! Tớ thật ngốc! Yu Mi…

Nó mỉm cười hạnh phúc, một giọt nước mắt lăng xuống, thắm vào áo HinDu. Cuối cùng mọi người cũng đã quay trở lại với nó, có phải đây là giấc mơ chăng? Nhưng… người giúp nó thực hiện giấc mơ này… đã vĩnh viễn không còn trên đời này nữa rồi…

_Các người ra ngoài hết đi! – Yoon Min ra lệnh, mọi người đều im lặng tiếc nuối nhìn nó.

“Lại muốn dở trò gì đây?” – Nó trợn mắt nhìn hắn, hắn vẫn ảm đạm lặng lẽ đứng đối diện nó đợi mọi người đi hết. Hắn tiến đến ngồi cạnh nó, đôi mắt hắn như ẩn chứa rất nhiều tâm sự. Chợt hắn đưa tay lên vút má nó, ánh mắt sâu thẩm nhìn đôi mắt nó.

_Xin lỗi! Tôi đã không bên cạnh em những lúc em cần. Tôi đã không thể an ủi em những khi em yếu lòng. Không thể bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm. Không thể giúp em hoàn thành ước muốn của em… Có lẽ… tôi không xứng được ở bên em. Em sẽ hạnh phúc hơn nếu có Jea Joong bên cạnh.

Hắn rút tay lại, hôn nhẹ vào trán nó rồi cố nở một nụ cười:

_Em không biết tôi nhớ em đến thế nào đâu! Từ bỏ em là điều khó nhất mà tôi phải làm. Chúc em hạnh phúc.

Rồi hắn bỏ ra khỏi phòng. Nó vẫn tròn mắt như tượng nhìn hắn bước đi. Ừ hắn đi thì có gì mà phải đau lòng? Hắn không cần nó thì đã sao chứ? Tại sao nước mắt nó lại rơi nhiều đến thế này? Tại sao chứ?

*********

Nó rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng vô cùng hoang mang. Jea Joong chết rồi! Jea Joong chết rồi ư? Cuộc đời thật tàn nhẫn! Tại sao lại mang đến cho nó một chỗ dựa vững chắc rồi nhẫn tâm phá tan đi. Bây giờ nó vấp ngã thì ai sẽ nâng đỡ nó dậy đây? Yoon Min đã bó rơi nó rồi Jea Joong ạ! Anh có nghe thấy không? Yoon Min không cần nó nữa!

Một bước… hai bước… Một đôi giày đen đang chắn đường nó đi. Xung quanh đôi giày đen đó còn có bồn, năm đôi khác. Quái lạ! Ai lại đặt giày đen giữa đường thế này? À… không, giày đen có chân. Nó nhìn từ dưới lên, gương mặt của Jea Joong đang ở trước mặt nó. Hắn dùng tay ôm ngực nhưng vẫn mỉm cười với nó.

_J… Jea… Joong???

_Chúc mừng em xuất viện.

Hắn dùng nạn bước đến bên nó. Hắn vẫn chưa hồi phục hẳn mà lại đến thăm nó thật sự khiến nó rất cảm động. Nó ôm choàng lấy hắn:

_Cám ơn! Cám ơn vì đã không bỏ