
tôi lại một mình.
_Em nói gì vậy? Làm sao tôi có thể bỏ em được chứ?
Nó dìu Jea Joong bước vào xe trong ánh nhìn của một chàng trai đang cô độc nhìn theo. Chang trai đó tự mỉm cười với vết thương trong lòng rồi quay lại nói với cô gái đứng đối diện mình:
_Tại sao cô lại làm thế? Cô bán đứng cả bố mình sao?
Mi Sun lắc đầu thanh thản nhìn lên bầu trời:
_Tay ông ấy đã nhún quá nhiều máu rồi, tôi không muốn ông ấy lại tiếp tục sát hại them nữa.
_Vì vậy nên cô gọi tôi đến cứu Yu Mi?
_Không phải chỉ Yu Mi, đúng không? Có lẽ cô ấy sẽ vui vẻ bên Jea Joong.
Yoon Min im lặng nhìn xuống đất trầm ngâm.
_Anh yêu cô ấy nhiều đến thế sao?
_Đừng lo. Chúng ta cũng đã có hôn ước rồi, cô không cần lo tương lai sau này.
*********
“Thái Tử Lee Yoon Min đã công bố hôn ước của mình với tiểu thư Go Mi Sun của Quan Nhất Phẩm. Đồng thời họ tiếc lộ hôn lễ của họ dự tính sẽ tổ chức vào tháng tư năm nay…”
Lee Yoon Min… Tại sao cái tên này cứ ám ảnh lấy nó chứ? Không một giờ, một phút, thậm chí một giây nào nó quên được. Dù cho nó đang làm gì thì đâu đâu cũng xuất hiện gương mặt của hắn. Hắn cười, hắn trầm ngâm, hắn tức giận, hắn ngại ngùng thậm chí cả gương mặt lúc hắn khóc nữa. Tất cả lả tại Go Mi Sun. Go Mi Sun! Cô không thể giết được tôi nên mới cướp mất Yoon Min đúng không? Cô vẫn chưa chịu đâu hang sao? Được! Tôi sẽ cho cô biết mùi vị mà tôi đã từng nếm trải như thế nào.
Don't hurt my heart more
I do everything just because you
Please forgive me...
_Jea Joong! Chuyện về chiếc hộp, cậu đã tìm được nó chưa?
_Chủ tịch tập đoàn G đang giữ nó. Lúc trước Go Kang Gook đầu tư vào tập đoàn ấy vốn dĩ có ý định mua lại chiếc hộp đó.
_Tôi muốn chiếc hộp đó. – Nó kiên quyết nhìn vào mắt Jea Joong. Hắn im lặng một lúc rồi đáp:
_Tôi sẽ lấy nó về cho em.
*********
_Chị Yu Mi! Chỉ còn 2 tuần nữa là kì thi Năng Khiếu Quốc Gia đấy! Chị dự định thi môn nào? – Woo Chin hào hứng hỏi nó.
_Tất cả các môn. – Nó ung dung đáp, Woo Chin giật mình tròn mắt.
_Chị có đùa không? Kể cà kiếm đạo, cung đạo chị cũng thi à?
_Dĩ nhiên. Có gì không tốt sao?
_Không… không… em ủng hộ chị hết mình.
_Em cũng nên thi một môn đi.
Woo Chin mỉm cười gãi đầu:
_Em không giỏi mấy môn năng khiếu.
_Chị sẽ dạy em. Em còn nhớ bố chúng ta đánh kiếm rất giỏi không?
_Phải! Bố có dạy em nhưng em chơi rất yếu. – Woo Chin cười tươi nhớ lại những hồi ức tươi đẹp trước kia.
_Lần này chị sẽ đánh bại Thái Tử Min, em sẽ úng hộ chị chứ?
_Tất nhiên! Em và cả Hea Mi sẽ ủng hộ chị hết mình.
Đằng sau góc cây sake cách đó 2 mét, Yoon Min trầm ngâm ngắm nhìn nụ cười của nó. Một bàn tay
đặt lên vai hắn:
_Tại sao anh chỉ đứng đây?
Hắn vẫn im lặng nuối tiếc nhìn nó. HinDu lại tiếp tục:
_Anh có biết Yu Mi yêu ai không?
_Cả em cũng biết rồi còn gì?
_Em không hề biết. Bởi vì cô ấy luôn mỉm cười với Jea Joong nhưng lại nhìn anh rất kì lạ.
_Cô ấy luôn luôn như thế. – Yoon Min mỉm cười vỗ vai HinDu rồi lặng lẽ bỏ đi, từng bước chân cô độc ấy cứ bước đi không hoạch định.
*********
Jea Joong lạnh lùng tiến đến gần người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha, thấy hắn ông ta mỉm cười đứng dậy:
_Ha ha! Thật vinh hạnh được gặp cậu Jea Joong đây.
_Chủ tịch Kang không cần khách sáo. Nghe nói sau vụ của Quan Nhất Phẩm Go Kang Gook, công ty của ông mất một khoảng đầu tư khá lớn.
_Phải phải. Tôi đang đau đầu vì vụ việc lần này. Chẳng hay cậu đến đây cũng vì chuyện này?
_Ha ha… ông thật khéo đoán, chắc chắn ông cũng đoán được lý do tôi đến đây vì cái gì.
_Chiếc hộp đó ư? Không ngờ cả cậu cũng có hứng thú với chiếc hộp đó.
_Vậy ý ông thế nào?
_Vậy tôi không khách sáo nói thẳng luôn. Tôi sẽ bán lại cho cậu.
_Được, bao nhiêu?
_Một nữa số cổ phiếu cậu đang sở hữu của tập đoàn CS. Thế nào? – Ông ta cười bí hiểm. Jea Joong mỉm cười hài lòng:
_Được!
*********
_Cậu chù! Chuyện một nữa cổ số cổ phiếu cho hắn thật sao? Chiếc hộp đó đáng giá như thế sao?
_Đúng! Vì đó là thứ mà phu nhân của ta muốn.
_... (Anh này dại gái quá)
Jea Joong vui vẻ gõ cửa phòng của nó, không có ai trong phòng. Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra rồi bước vào. Tất cả mọi thứ trong phòng đều rất ngăn nấp, hình của nó và Woo Chin được đặt khắp phòng, có cả hình của hắn nữa. Hắn mỉm cười hạnh phúc nhưng nụ cười đó nhanh chóng bị vụt tắt bởi bức hình của Yoon Min được đặt cạnh giường.
_Sao lại là hắn?
Hắn cầm tấm hình lên như muốn bóp nát nó. Nhưng lại từ tốn đặt lại chỗ cũ rồi lặng lẽ bước ra ngoài. “Em không quên được hắn ta sao? Vậy tôi sẽ giúp em quên hắn ta!!!”
_Cậu chủ! Bây giờ chúng ta đi đâu?
_Đến gặp Go Mi Sun.