
được hắn còn chưa có hành động, tên kia không ngờ đã ăn muội muội của hắn !
“Ta muốn chém hắn!” Hắn quát, xoay người xuất môn muốn đi bổ tên hỗn đản nào đó.
“Đại ca!” Khanh Khanh cả kinh, muốn ngăn cản.
“Sở Cuồng.” Vũ Y đôi mi thanh tú giương lên, mở miệng.
“Thả nàng ra !”
Di? Những lời này là ai nói?
Ba người đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một nam nhân người cao lớn, cầm kiếm vọt tiến vào, hai mắt thẳng trừng nhìn Sở Cuồng, lạnh giọng lại lên tiếng.
“Ta nói, thả nàng ra!”
A, cha của đứa nhỏ đến đây
Hoắc Ưng vạn vạn không nghĩ tới, nàng sẽ ở Cán Sa Thành.
Hắn ở trong núi tìm nàng một ngày một đêm, cơ hồ gấp đến độ phát cuồng. Trong trại đã có người tới báo cho biết, nói nàng bị người của Cán Sa Thành mang đi.
Hắn không cần nghĩ ngợi, một mình giục ngựa bôn tiến đến thành Vãn Sa, tiến vào đại sảnh, đã thấy Sở Cuồng đang cầm kiếm, đối với nàng rống giận rít gào.
“Ưng.” Khanh Khanh dẫn đầu phản ứng lại, liếc thấy hắn đến, trong lòng tràn đầy mãn nguyện tự nhiên vui sướng.
Hắn tìm đến nàng! Hắn không có đối với nàng bỏ mặc!
Quá mức cao hứng, nàng cầm bát canh gà đến gần Hoắc Ưng, căn bản đã quên Sở Cuồng còn đứng ở một bên, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Hoắc Ưng trừng nàng, con ngươi đen thâm u nhìn chằm chằm nàng, xác nhận nàng bình yên vô sự.
Nàng xem ra không bị tổn thương dù là một cọng tóc nào, Cán Sa Thành chẳng những không có khắt khe với nàng, ngược lại đối đãi với nàng rất tốt; Chẳng những làm cho nàng thay đổi mặc quần áo tốt nhất, còn thay nàng nấu chung canh gà nóng hầm hập.
Nay, chung canh gà kia chính là đang tiến đến trước mặt hắn.
Khanh Khanh ngửa đầu nhìn hắn, phát hiện trên khuôn mặt lạnh lùng kia xem ra có chút tiều tụy.
“Canh gà vừa hầm, uống tốt lắm, ngươi cũng uống mấy ngụm đi.” Nàng múc một muỗng canh uy hắn, chuyên chọn thịt gà trắng mềm để cho hắn ăn, đoán hắn khẳng định là chưa ăn cơm.
Hoắc Ưng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm nàng dường như không có việc gì, tiêu sái đi qua Sở Cuồng đang nắm chặt kiếm trong tay, đi đến bên cạnh hắn. Hắn khiếp sợ quá độ, thậm chí khi ở nàng uy hắn, ngốc lăng nuốt xuống ngụm nước miếng.
“Sao không uống?” Khanh Khanh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, giống tiểu hài tử hiến vật quý .
Hoắc Ưng toàn thân cứng ngắc, hí mắt nhìn nàng, lo lắng nên hung tợn hôn nàng, hay là đem nàng ấn đến trên ghế đánh vào mông trắng nộn kia vài cái.
Xem ánh mắt tên kia nhìn Khanh Khanh, làm cho Sở Cuồng rơi vào trong lửa giận bừng bừng.
“Khanh Khanh, ngươi trở về cho ta !” Hắn quát.
“Ngươi bình tĩnh chút.” Vũ Y giữ chặt phu quân đằng đằng nộ khí, không cho hắn tiến lên.
Sở Cuồng không để ý tới thê tử, vẫn đối với Hoắc Ưng gầm rú. “ Ngươi cách muội muội của ta xa một ít, không cho ngươi chạm vào nàng!”
“Muội muội?” Hoắc Ưng nheo lại con ngươi đen, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn.
“Hắn đang nói cái quỷ gì ?” Hắn lạnh giọng hỏi.
Đầu nhỏ cúi càng thấp, cơ hồ muốn đem mặt tiến vào trong bát cánh gà.
“Ngươi tên gọi là gì?” Hoắc Ưng cắn răng một cái, tức giận khó chịu ép hỏi.
Khanh Khanh thân thể mềm mại run lên, liên tục hít sâu, mới có dũng khí mở miệng.
“Sở Khanh Khanh.”
Sở?
Con ngươi đen lợi hại đảo qua nhìn Sở Cuồng đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi .
“Ngươi họ Sở?” Hắn thanh âm rất thấp, rất nhẹ, nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm.
Đầu nhỏ lại càng cúi thấp hơn một chút.
“Ngươi là muội muội của hắn ?”
Đầu nhỏ gật hai cái.
Hắn hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền, áp lực lửa giận.
“Lúc trước mất trí nhớ, kỳ thật là âm mưu của ngươi?”
“Không!” Khanh Khanh liều mình lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt. “ Vừa mới bắt đầu, ta là thật sự đã quên hết thảy, ngươi tin tưởng ta, ta —-”
“Đừng tìm hắn nhiều lời!” Nàng nói còn chưa nói hoàn, Sở Cuồng đã giãy ra khỏi kiềm chế của lão bà đại nhân, đột nhiên vọt lại đây, vung kiếm lên chém, một lòng thầm nghĩ muốn làm thịt sơn tặc này.
Hoắc Ưng phản ứng cực nhanh, tay giơ kiếm lên, cũng hướng Sở Cuồng vung đi qua.
Khanh Khanh chỉ nghe thấy tiếng hai đao kiếm giao kích!
“A!” giữa đao quang kiếm ảnh, Khanh Khanh sợ hãi kêu ra tiếng.
Hai nam nhân liếc mắt ngừng tay, không muốn làm thương đến nàng, đồng thời nhanh tay muốn kéo nàng hộ ra phía sau. Nhưng mỗi người một bên, mỗi người cầm một tay, Khanh Khanh ở giữa , hai người cũng không ai chịu buông tay.
Sở Cuồng cùng Hoắc Ưng trừng mắt nhìn nhau, đồng thời rít gào lên với đối phương.
“Buông nàng ra !”
Một người một câu, đồng thời cùng nhau phát ra
Hai người ngẩn người, lại lần nữa mở miệng, không ngờ là trăm miệng một lời. “ Ngươi thả trước!”
Cái này tốt lắm, ai cũng không chịu ai, hai nam nhân cách Khanh Khanh, trợn mắt g