Old school Swatch Watches
Vấn Lang Quân

Vấn Lang Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323682

Bình chọn: 8.00/10/368 lượt.

hốc mắt.

Vũ Y vỗ vỗ tay nàng, nhìn chăm chú cặp con ngươi mang lệ kia, vẻ mặt nghiêm túc. “ Khanh Khanh, muội cùng tẩu tử nói, có phải hay không đối phương, ách —- dùng sức mạnh —-”

Một cô nương tuổi còn trẻ, mất tích nhiều ngày, sẽ gặp được nguy hiểm, có thể sánh bằng hơn một ngàn nam nhân nhiều gấp trăm lần. Nàng tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không thể không nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất sẽ xảy ra

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, nhất thời nóng đỏ lên, đầu nhỏ cúi xuống, lắc lắc đầu.

Vũ Y nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng lộ ra tươi cười.

“Là người đã cứu muội?”

Khanh Khanh gật đầu, hai tay vò vò váy áo.

“Muội thích hắn?” Nàng giọng nói mang theo ý cười. Xem ra, là lưỡng tình tương duyệt.( hai bên đều có tình cảm với nhau)

Khanh Khanh lại gật đầu, chỉ cảm thấy hai má nóng hồng như ngâm ở dưới nước nóng lâu.

“Tốt lắm, đến nói cho tỷ biết, cha của đứa nhỏ là ai, tỷ sẽ giúp muội đi nói đến việc hôn nhân.” Vũ Y thân thiện nói, cấp suy nghĩ làm việc vui.

Việc hôn nhân?!

Khanh Khanh đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch. “ Không cần, không cần, đừng đi nói,”

“Vì cái gì?” Vũ Y khó hiểu.

“Bởi vì —- bởi vì —-” Khanh Khanh cắn môi dưới, sau một lúc lâu từ chối chưa xong, mới dùng thanh âm rất thấp, rất thấp nói ra vài chữ. “ Là Sơn Lang.”

“Sơn Lang?!” Vũ Y kinh hô một tiếng, cơ hồ bị dọa cho choáng váng.

Sơn Lang? Nam nhân tàn khốc thô bạo kia, mỗi người mới nghe thấy tên sắc mặt đã đột biến, là Sơn Lang không có nửa điểm nhân tính trong truyền thuyết sao?

“Suỵt —-” Khanh Khanh ngón tay trỏ đặt lên trên môi, cầu chị dâu chớ có lên tiếng.

“Là Hoắc Ưng cứu muộii?” Vũ Y ngồi trở lại trên giường, hai mắt vẫn là trừng thật lớn, vẻ mặt không thể tin.

“Tỷ biết hắn?” Khanh Khanh hồ nghi, thực kinh ngạc sẽ ở trong miệng chị dâu, nghe thấy tên thật của Sơn Lang .

“Đương nhiên tỷ biết.”

“Muội nghĩ đến, Cán Sa Thành cùng Sơn Lang có ân oán.” Khanh Khanh chần chờ hỏi, xem bộ dáng cùng miệng của chị dâu, căn bản không giống như là đang đề cập đến kẻ thù.

Vũ Y thản nhiên cười.

“Đó là chuyện cũ mười mấy năm trước đây. Khi đó, chủ của sơn trại là cha của Hoắc Ưng, người nọ cơ hồ không chuyện ác nào không làm, lữ hành qua đường không buông tha một người nào. Thẳng đến khi Hoắc Ưng thành trại chủ, tình huống mới có chuyển biến tốt.”

Hơn một năm nay, Hoắc Ưng cướp của người giàu chia cho người nghèo, tuy rằng trên đầu mang danh hào sơn tặc, lại làm nghĩa cử thu lưu dân lưu lạc. Liền ngay cả lần này Cán Sa Thành bị công hãm, cũng do hắn lãnh binh xuống núi, trợ giúp Hắc Sam quân một tay, mới có thể thuận lợi giảm loạn quân.

Khanh Khanh trong lòng vừa động.

“Chị dâu biết được việc nhà của Hoắc Ưng?”

“Muội là muốn hỏi chuyện hắn giết cha mình, lại bức điên mẹ kế theo lời đồn sao?” Vũ Y nhướng mày hỏi lại. Những năm gần đây, nàng thường xuyên cải trang lên sơn trại, chuyện trong trại nàng nhưng là biết được mọi chuyện rõ ràng

“Vâng.”

“Cha của Hoắc Ưng, tục danh là Khiếu Thiên, có thể nói táng tận lương tâm, làm sai ý trời. Hoắc Ưng từ nhỏ đã mạnh mẽ ương ngạnh, không chịu cướp đoạt của dân chúng tầm thường, cũng không động vào con gái nhà lành. Hai người thỉnh thoảng khắc khẩu, ngay lúc đó Hoắc Ưng thỉnh thoảng lọt vào đòn hiểm.”

Khanh Khanh che cái miệng nhỏ nhắn, hít thở không thông.

Mỗi khi nghĩ đến hắn từng chịu quá nhiều đãi ngộ đáng sợ, nàng đã nghĩ khóc. Là vì trải qua những việc như thế, mới làm cho hắn trở nên lãnh khốc như thế sao?

Vũ Y vẻ mặt đồng tình, thở dài.

“Muội có biết Hoắc phu nhân là điên, đúng không? Nàng nguyên là thiên kim của nhà quan, khi phụ thân cáo lão hồi hương, bị Hoắc Khiếu Thiên tập kích, mắt thấy người nhà chết thảm, nàng mới lâm vào điên cuồng.”

“Nhưng, nàng sinh Hoắc Kình —-” chuyện cũ bi thảm kia, làm cho Khanh Khanh mặt trắng bệch.

“Hoắc Khiếu Thiên thấy nàng xinh đẹp, mặc kệ nàng đã lâm vào điên cuồng, lại vẫn cường đoạt, bắt nàng ở trong trại, vài năm không hơn, nàng cơ hồ bị ép buộc thành người không hình.”

“Ông trời —-”

“Vài năm sau, là Hoắc Ưng tự tay giết cha, cứu Hoắc phu nhân chỉ còn nửa cái mạng. Nàng bệnh điên càng ngày càng nặng, tổng đem hắn trở thành Hoắc Khiếu Thiên, nhìn thấy hắn liền thét chói tai không thôi; Hoắc Kình tuổi nhỏ, thậm chí nhìn hắn như kẻ thù.” (NN: ôi ôi tội nghiệp Ưng ca của êm *lệ rơi lã chã*)

Lệ tích tụ ở trong mắt, cuối cùng rốt cuộc khắc chế không được, đều lăn xuống.

Như thế nhiều năm qua, hắn thủy chung lưng đeo nhiều hiểu lầm như thế sao? Lời đồn càng truyền càng rộng, hắn lại không chịu giải thích, thế là hiểu lầm càng lúc càng sâu —-

Một cái khăn tay truyền tới, thay nàng lau đi nước mắt.

“Đừng khóc, miễn cho làm cho Sở Cuồng nhìn thấy, nghĩ tỷ khi dễ muội”

Khanh Khanh cúi đầu, đỏ bừng mặt.