Vấn Lang Quân

Vấn Lang Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323643

Bình chọn: 9.5.00/10/364 lượt.

bình yên vô sự, hắn khẳng định cao hứng cực kỳ.

Xuân Bộ mỉm cười. “ Đã phái người đi.”

“Tốt lắm. khi ngươi quay lại đại sảnh, nhớ rõ mang đến một ấm trà hoa quế tốt nhất .”

“Dạ.” Xuân Bộ gật đầu, quay bước đi làm việc đã được giao phó.

Vũ Y hướng đại sảnh đi đến, nàng đi qua đình viện, bước qua bồn hoa thạch đầy nước, đi vào đại sảnh rộng lớn sáng ngời, ở trước cửa dừng lại cước bộ.

Trên ghế gỗ lót da thượng hạng có một vị cô nương tú lệ dịu dàng đang ngồi, trong tay là một bọc quần áo. Nàng rũ lông mi dài khẽ lay động, một thân mặc bố váy vải thô, y phục chỉnh tề, che dấu không được khí chất thanh tú kia.

“Là Khanh Khanh sao?” Vũ Y hỏi, chủ động đi qua. “ Tỷ là Vũ Y, thê tử của Sở Cuồng.” Nàng nhẹ giọng nói.

So với Sở Cuồng cao lớn tục tằng, Khanh Khanh tinh tế như liễu, là tiểu mỹ nhân làm người ta nhịn không được muốn che chở sủng ái. Cặp ánh mắt màu đồng long lanh như nước, như là chất chứa trong đó toàn lệ, làm cho người ta đau lòng, liền ngay cả trong ánh mắt, cũng có vài phần sầu.

Khanh Khanh gật đầu, có chút phản ứng mất tự nhiên, chỉ có thể lăng ngốc nhìn thiếu phụ xinh đẹp trước mắt. (NN: ô ô Y Vũ tỷ đã trở thành thiếu phụ rồi *hức hức*, thiếu phụ = người đã lập gia đình)

Đã sớm nghe nói qua, chủ của Sa Cán thành Phương Vũ Y, là đệ nhất mỹ nhân phía nam, xinh đẹp như thiên tiên. Nhưng này chỉ là nghe từ lời đồn, thật không ngờ, nghe đồn nhưng chỉ hình dung đến Phương Vũ Y một phần mười xinh đẹp, nàng chân chính là một mỹ nhân thông minh tú nhã, làm người ta nhìn mất hồn.

Khanh Khanh tán thưởng, lập tức đối với tân tẩu tử (chị dâu) này có hảo cảm.

Cũng chỉ có tuyệt thế giai nhân như thế, mới xứng đôi với đại ca rất tốt của nàng đâu!

Vũ Y mỉm cười, thân thiện cầm tay nhỏ bé của nàng, ngồi xuống vị trí chủ vị.

Mới ngồi xuống, Khanh Khanh liền phát hiện, chị dâu bên hông có dắt túi thêu mà các phụ nhân phía nam thường đeo khi mang thai, Khanh Khanh trừng lớn mắt, có chút sợ hãi than.

A, đại ca tay chân thực mau !!

Phát hiện tầm mắt của nàng, Vũ Y mặt hơi hơi phiếm hồng, làm bộ như không biết.

“Muội một đường vất vả.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, phát hiện cô gái khuôn mặt u sầu mỉm cười.

Khanh Khanh cứng đờ người.

“Không có chuyện gì.” Nàng nhẹ giọng nói, trong lòng đau xót, nhớ tới khuôn mặt tuấn tú dữ tợn, cùng với tiếng gầm rú kia —-

Cút, ngươi cút đi ra ngoài cho ta !

Thật sự là không chịu thua kém, biết rõ nên đối với hắn đã chết tâm, vì cái gì chính là nhớ tới hắn, ngực lại là đau, đau quá —-

Nháy mắt trong phòng lặng yên, bên ngoài lại truyền đến một trận xôn xao, theo Sở Cuồng người chưa tới, tiếng đã tới trước.

“Khanh Khanh!” Hắn quát, thân hình cao lớn, giống trận gió cuốn vào trong đại sảnh—-

Khanh Khanh vừa mới ngẩng đầu, liền thấy huynh trưởng nhiều tháng không thấy .

“Đại ca!” Nàng tươi cười rạng rỡ, vội vàng chạy vội qua, nhào vào trong lòng huynh trưởng .

Sở Cuồng ôm cổ nàng, mấy ngày liền lo lắng, thẳng đến giờ phút này mới lơi lỏng. Sau một lúc lâu hắn gắt gao ôm tiểu muội, xác định nàng bình yên vô sự, không thiếu chân, cũng không thiếu một cánh tay, mới buông hai tay ra .

Tiếp theo, mới mở miệng liền quở trách “ Muội, tiểu nha đầu này đem ta cấp hù chết! Mấy ngày nay muội đã chạy đi đâu, nếu không có việc gì, sao không đến Cán Sa Thành tìm ta?”

Vũ Y ở một bên, dấu môi mỉm cười, sớm thói quen hắn lấy trách cứ thay thế tính tình quan tâm .

Nam nhân này, muốn hắn nói ra những câu buồn nôn, có thể sánh bằng còn khổ sở hơn giết hắn đâu!

Sở Cuồng chất vấn, làm cho Khanh Khanh á khẩu không trả lời được.

Thực hiển nhiên, đại ca cùng Hoắc Ưng có chút nóng nảy, nếu làm cho đại ca biết, nàng mấy ngày nay đều ở trong sơn trại, lại vào sân sau nơi Hoắc Ưng ở , thành nữ nhân của hắn, đại ca khẳng định là sẽ bị chọc giận đến tức chết, chỉ sợ đến lúc đó Cán Sa Thành cùng sơn trại, lại muốn quật khởi một hồi tranh đấu.

“Ách —- muội —- muội vấp chân bị ngã xuống sườn núi, nhất thời té bị thương đầu óc, trí nhớ có chút loạn, mấy ngày đó đều tỉnh tỉnh mê mê —-” Nàng tâm niệm nhanh quay ngược trở lại, tìm một lời nói dối, không dám nói sự thật.

“Ngươi những ngày đó ở chỗ nào?” Vũ Y hỏi.

“Này —- có người đã cứu muội, thay muội chữa thương, thu lưu muội một vài ngày. Đến sau khi muội khôi phục trí nhớ, mới tìm được trong thành mà đến.”

“Người nọ ở chỗ nào? Họ gì tên gì? Chúng ta phải đi cám ơn người ta.” Sở Cuồng hỏi.

“Di?” Khanh Khanh cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào .

Người nọ tên gọi Hoắc Ưng, lại xưng Sơn Lang, hắn chẳng những cứu muội muội ngươi, thuận đường cũng ăn nàng —-

Nàng hoài nghi, nếu ăn ngay nói thật, đại ca có thể hay không tức giận đến đương trường té xỉu.

“Sao vậy, sao không nói? Nghĩ không ra sao?” Sở Cuồng trừng mắt, mày rậm nhíu lại hồ


XtGem Forum catalog