Pair of Vintage Old School Fru
Vết Sẹo Định Mệnh

Vết Sẹo Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322784

Bình chọn: 9.5.00/10/278 lượt.

dài một
cái rồi xả một tràn khiến nó đơ người…

- Tôi không muốn nói
dài dòng. Em mau thu dọn mọi thứ rồi ra khỏi trường ngay lập tức. Trường này là
trường có danh tiếng. Vả lại đây là trường nam sinh vì thế không bao giờ chấp
nhận được một nữ sinh giả dạng nam sinh rồi ngồi học trong cái trường này. Để
không ảnh hưởng đến danh tiếng của trường cũng như không muốn tương lai em bị hủy hoại. Chúng
tôi đã quyết định cho em một cơ hội. Em-phải-rời-khỏi-đây-ngay-lập-tức!

Từng lời của thầy hiệu trường khiến nó không khỏi bất ngờ.
Nó trố mắt nhìn các thầy cô nhìn nó với ánh mắt tức giận. Thầy chủ nhiệm nhìn
nó với ánh mắt thất vọng. Tim nó như thắt lại. Điều nó lo sợ nhất đã đến. Đến một
cách đột ngột khiến nó không có cách nào để giải quyết được. Nó vẫn chưa làm
xong những gì nó định làm. Nó không muốn bao nhiêu công sức bấy lâu nay của nó
đổ sông đổ biển. Nhưng bây giờ… nó còn có thể làm gì khác?

Nó ủ rủ bước ra khỏi phòng hiệu trưởng. Nó vẫn chưa thể bình
tĩnh. Nó còn không biết có phải sự thật không. Nhưng nó thấy mọi người đang tụ
lại nhìn nó mà chỉ trỏ, xì xào… Nó biết. Nó nhận ra đây là sự thật…

Nó lặng lẽ bước trên hành lang. Rồi nó khựng lại khi thấy
Ken và Min đứng trước mặt nó. Nhìn nó với ánh mắt “không khác gì những người
khác”. Tim nó bỗng thót lên. Nó định mở miệng nói gì đó nhưng không. Min đã lên
tiếng trước…

- Mình luôn đối xử với
cậu tốt. Vậy mà cậu lại lừa dối mình. Cậu làm mình thật vọng quá!

- Min…

Nó chưa kịp lên tiếng thì Min đã gạt tay nó và bước đi. Nó
nhìn Min bỏ đi mà không khỏi bàng hoàng. Nó quay lại nhìn Ken. Nhìn vào đôi mắt
Ken. Nó ước cậu có thể hiểu được nó. Nhưng không! Ánh mắt cậu nhìn nó lúc này
không khác gì ánh mắt lần đầu tiên nó gặp cậu khi dến trường. Thậm chí, ánh mắt
này còn lạnh lùng hơn gấp trăm lần.

Cậu nhìn nó và im lặng. Một phút, hai phút trôi qua. Bỗng cậu
cười khẩy một cái rồi bỏ đi. Tim nó thắt lại. Đau đớn. Nhìn Ken bỏ đi, nó khuỵu
xuống. Chân nó không còn chút sức lực nào nữa.

- Ken!!! – Nó hét lên
khi thấy bóng Ken đang khuất dần…




Nó giật mình tỉnh dậy, người đẫm mồ hôi và hơi thở đang dồn
dập. Lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi nhìn quanh phòng. Chỉ có mình nó. Vậy là
nó nằm mơ chứ không phải thật. Nhớ lại những gì thấy trong giấc mơ chợt nó thấy
lo sợ. Đây là lần thứ hai thấy giấc mơ này và nó cũng có linh cảm điều gì đó
không hay sắp đến. Không lẽ đây là điềm báo về việc nó giả nam sinh sớm muộn sẽ
bị lộ và… Không dám nghĩ đến những điều tiếp theo sẽ xảy ra nếu mọi chuyện bại
lộ. Nó sợ rằng bản thân không đủ sức để chống chọi…

Bước xuống giường và đi vào nhà vệ sinh. Nó xả vòi nước rồi
tát nước vào mặt liên hồi. Nó muốn mình thật tỉnh táo để tìm ra cách giải quyết.
Tắt vòi rồi nó nhìn lên tấm gương. Nhìn thấy mình trong gương nó thoáng giật
mình. Hình như nó gầy và hốc hác khá nhiều. Nó thấy vậy. Nhưng nó không quan
tâm điều đó. Điều nó quan tâm lúc này là tìm ra cách để giải quyết mọi chuyện
thật êm xuôi. Nó không muốn những gì trong giấc mơ sẽ trở thành sự thật…

Hay là nói hết mọi chuyện với Ken? Có lẽ nếu nói ra thì Ken
sẽ không giận như nhưng gì nó thấy trong mơ. Nhưng nếu nói ra rồi mọi chuyện
không như mong muốn thì sao? Nó không biết. Nó thực sự không biết phải làm thế
nào nếu chuyện đó thực sự xảy ra. Và nó cũng không dám nghĩ đến chuyện đó.

Nó thở dài một cái như muốn trút hết muộn phiền đang chất chồng
trong đầu lúc này. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy. Nó sẽ tiếp tục suy nghĩ
cách giải quyết nhưng không phải là bây giờ. Bây giờ nó không đủ tỉnh táo để
tìm ra cách tốt nhất. Và kể từ giờ phải hết sức cẩn trọng trong mọi hành động nếu
không thì… Nó lắc đầu để xua đi những ý nghĩ sắp bật ra trong đầu nó.

_______________________________

- Thả tôi ra… Thả tôi
ra mau!

Cửa mở và bước vào. Ngay lập tức Min đã bị hét thẳng vào mặt.
Nhưng cậu không tỏ ra bực tức. Cậu bình thản tiến về phía người đó. Đặt cái giỏ
thức ăn lên bàn cạnh đó rồi ngồi xuống bên cạnh…

- Cậu ăn đi!

Giọng cậu vẫn rất tự nhiên mà không có chút gì gọi là bực tức
dù bị người kia mắng xối xả vào mặt.

- Thả tôi ra! Tôi
không ngờ cậu lại là người như vậy. Gương mặt này… cậu…

Mặt người đó đỏ gay lên vì tức giận. Lời nói của cậu không
đâu không đuôi nhưng đủ để Min hiểu là cậu đang nói gì. Cậu mím môi như cố nén
đi bao bực tức trong lòng và vẫn tỏ ra tự nhiên như không có gì xảy ra…

- Cậu ăn đi!

Min lặp lại câu nói đó làm cho người đó càng giận dữ hơn.
Nhưng người đó không mắng mỏ nữa vì thấy việc ấy không có tác dụng gì với cậu.
Nhìn thẳng vào gương mặt bình thản của Min người đó cố kiềm chế sự tức giận của
mình. Cậu mím môi thật chặt để lấy lại bình tĩnh. Khi đã lấy lại được bình tĩnh
cậu mới lên tiếng…

- Làm như vậy chỉ vì
tiền thôi đúng không? Hắn ta trả cậu bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi…

Min nhìn vào đôi mắt giận dữ của người đó mà không khỏi bất
ngờ. Min chưa từng nghĩ