
br/>Hắn ra lệnh cho cậu trói nó lại. Hắn nhếch môi. “Cậu phải là
của mình. Không có ai có thể giành cậu với mình được…!”.
Đúng lúc Ken lấy bức thư đẩy vào bên dưới của phòng nó rồi
chạy ra ngoài theo địa chỉ nhận trong tin nhắn là lúc Jun đến tìm nó. Nội dung
bức thư chủ yếu là những lời mắng chửi nó. Bảo nó làm phiền Ken. Làm Ken thấy
khó chịu. Không muốn gặp mặt nó nữa. Ken sẽ bỏ đi, đến nơi mà nó không thể tìm
được và nó cũng đừng có tới làm phiền Ken nữa. Jun đi công việc ở nước ngoài mấy
ngày nay mới về liền đến chổ nó. Nhưng thấy Ken vội vàng làm anh linh cảm có
chuyện gì không hay đang xảy ra. Giữ tay Ken lại hỏi chuyện. Sau khi kể mọi
chuyện xảy ra dạo gần đây và chuyện cậu đang làm một cách ngắn gọn nhất thì Jun
lên tiếng ngăn cậu lại…
- Em không được đi.
Chắc gì hắn ta giữ lời. Nguy hiểm lắm, em không thể đi!
- Không được. Nếu
không đến thì cả Shin và Sun sẽ gặp chuyện. Em thà em là người gặp nguy còn
hơn…
Nói rồi Ken chạy một mạch ra ngoài. Jun không thể cản Ken lại
nên đành chạy theo sau…
_________________________________
Đến nơi hẹn nhưng không thấy ai. Cậu ngó quanh. Chợt có một
chiếc xe hơi xuất hiện. Jun chạy đến cùng lúc và nép vào một bụi cây gần đó xem
tình hình.
Từ trong xe hai ba tên mặc áo đen bước xuống. Ken nói gì với
mấy tên đó với vẻ cảnh giác nhưng anh không nghe rõ. Chợt cả đám tấn công Ken.
Jun thấy Ken bị đánh vào cổ ngất xỉu nhưng anh không thể chạy ra giúp.Vì có đến
hai ba tên nếu anh ra thì cũng chẳng làm lại chúng. Nên anh quyết định không bước
ra mà lẳng lặng theo dõi bọn chúng.
Bọn chúng đánh Ken ngất xỉu thì đưa cậu vào trong xe rồi chạy
đi. Jun cũng từ từ đuổi theo nhưng giữ một khoảng cách vì sợ chúng sẽ phát hiện…
Đến căn nhà hoang. Chiếc xe dừng lại và mấy tên đó bước ra.
Jun đậu xe ẩn trong một bụi cây khá lớn ở gần đó. Sau khi thấy tụi đó đưa Ken
vào căn nhà thì Jun cũng tiến gần lại căn nhà, nép vào một chổ khá kín đáo mà
xem tình hình…
Vì nó và Ken vẫn còn bất tỉnh nên Jimmy bảo Min đưa cả hai
vào phòng thứ hai. Căn nhà hoang này rất lạ. Nhà từ trước tới sau chỉ ba cánh cửa.
Cánh cửa chính mở vào thì là một phòng. Mở cái cửa thứ hai cũng là một cái
phòng. Và mở cái cửa thứ ba ra cũng là một cái phòng giống vậy. Min và Sun bị
nhốt ở phòng thứ ba. Nó và Ken bị nhốt ở phòng hai và đám người của hắn đang ở
phòng một bàn kế hoạch tiếp. Jun thì nấp ở đó không dám manh động. Anh là người
biết suy tính. Anh đang nghĩ ra cách để cứu tụi nó và nếu manh động vào lúc này
thì chẳng có ích lợi gì, không khéo cả anh cũng bị bắt thì xem như cả đám hết
đường thoát…
Đoạn đường này tuy vắng vẻ nhưng có cũng có khá nhiều xe tải
chạy ngang. Có lẽ trên đoạn đường này có nơi bán vật liệu xây dựng hay công ty
thủy sản nào đó…
________________________________
Nó khẽ cựa quậy người. Mắt nó vẫn còn lim dim. Đầu óc thì vẫn
còn choáng váng lắm. Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh. Chưa định thần được tình
hình thì nó cảm thấy vừa chạm thấy gì đó khi dang tay ra. Nhìn sang, nó bất ngờ
khi thấy Ken nằm bên cạnh. Mắt cậu nhắm tịt…
Nó khẽ lay người Ken mà gọi. Vì chỉ bị đánh chứ không bị chụp
thuốc mê nên cậu cũng không ngất lâu lắm. Đầu vẫn còn khá đau, cậu cố mở mắt
ra…
Bắt chợt thấy gượng mặt lo lắng của nó, miệng vẫn không ngừng
gọi tên cậu, bàn tay nhỏ bé của nó đang bám chặt vai cậu mà lay. Tim cậu đập loạn
xạ. Cậu bật dậy ôm chầm lấy nó…
Nó ngạc nhiên nhưng không đẩy cậu ra. Nó đưa tay lên cao, từ
từ và chầm chậm đặt lên tấm lưng cậu. Cả hai im lặng tận hưởng giây phút tuyệt
vời. Giây phút bao nhiêu lo sợ và lo lắng biến đi mất.
Sau một hồi kể lại mọi chuyện. Cả hai tựa lưng vào tường mà
suy nghĩ cách thoát ra khỏi nơi này. Nhưng chuyện này thực sự khó khăn. Căn nhà
gì mà không tìm thấy nổi một lối thoát. Cửa sổ thì bị khóa chặt dù có làm cách
nào cũng không nhúc nhích…
- Cậu đói không?
- Cũng hơi đói. Sáng
giờ vẫn chưa ăn gì. Còn cậu?
- Tớ cũng vậy. Định
sáng rũ cậu ăn rồi mới đi tìm nhưng mà…
Nó thở dài cho hoàn cảnh lúc này. Cả hai im lặng tiếp tục
suy nghĩ nhưng nó nào biết hai người là hai suy nghĩ khác nhau. Chợt Ken lên tiếng…
- Cậu… biết mình là
Hoàng Anh phải không?
Nó giật mình trước câu hỏi của Ken. Gì chứ? Cậu ấy đã biết rồi
sao? Nó lắp bắp…
- Cậu… cậu nhớ cậu là
Hoàng Anh sao?
- Không… – Ken lắc đầu.
Nó cảm thấy hụt hẫng trước câu trả lời của Ken.
- Vậy sao cậu…?
- Tớ nghe cậu nói
chuyện với anh Jun…
Nó ngộ ra mọi chuyện. Thì ra là cậu ấy đã nghe cuộc nói chuyện
của nó và anh Jun. Vậy mà nó cứ tưởng cậu ấy đã nhớ ra hết mọi chuyện…
- Tớ thật sự không biết
mình là Hoàng Anh. Tớ không có chút ấn tượng gì với cái tên này. Chỉ biết rằng
tớ là Hoàng Anh!
Nó nhìn Ken. Chăm chú. Nó cảm thấy thương cậu biết bao. Cậu
có một quá khứ đau buồn như vậy. Nó có nên kể cho cậu nghe mọi chuyện không? Cậu
sẽ thấy buồn và