Pair of Vintage Old School Fru
Vị Yêu

Vị Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323035

Bình chọn: 8.5.00/10/303 lượt.

bước chân của Lan không quá ngắn. Điều này thật tồi tệ, cả 2 đều ngã lăn ra đất. Lan nhanh chóng đứng dậy nhíu mày nhìn Kiệt cau có:

- Sao cậu bước chân chi dài dữ vậy ??? Cậu cũng biết tôi 1m60 cơ mà!!!

- Nhanh lên, thua bây giờ, đây không phải là lúc để nói chuyện này.

Kiệt đứng dậy nắm chặt tay Lan đếm nhỏ:

- 1…*thật chậm* 2… bây giờ tăng tốc độ nha… 1…2..1..2…- Đúng như dự đoán của Kiệt, mặt cô nàng đỏ lên vì cái nắm tay và đi đều nhịp hơn, chẳng lâu sau 2 người đã theo kịp tiến độ của những cặp đôi đi trước. Vì nóng lòng chiến thắng, Lan đã cố tình bước dài hơn nên hơi chệnh choạng. Kiệt cười:

- Trước sau gì cũng thắng mà thôi, từ từ đi!

Lan gật đầu, bước đều đều với Kiệt, quả thật, 2 người đang dẫn đầu và bắt đầu bỏ lại khá xa các đội khác. Có lẽ là do có người vượt mặt nên họ đi nhanh hơn … để rồi té và bị bỏ lại phía sau. Đến lá cờ, Lan chưa kịp mừng thì Kiệt đã nhanh chóng tháo dây buộc ở chân rồi ra hiệu cô leo lên vai. Lan đang mặc váy… Cô có chút chần chừ, Kiệt tháo chiếc áo sơ mi khoác ngoài của mình buộc vào eo cô rồi ra hiệu cô bước lên, Lan mỉm cười gật đầu. Cậu chạy rất nhanh, cứ nhứ 1 con báo ở Châu Phi hoang dã, 50m có lẽ chẳng là gì so với cậu. Vòng tay choàng qua cổ của Kiệt có vẻ siết chặt lại, cậu cảm nhận được hơi ấm từ trên lưng mình truyền xuống, cậu khẽ cười. Mọi thứ như vậy thì thật là tốt. *Huých* tiếng còi của người thắng cuộc, là 2 nhân vật chính của ta đây. Vừa thả cục nợ trên lưng xuống thì cô đã nhảy cẫng lên ôm lấy Kiệt mừng rỡ:

- Chúng ta thắng rồi!!!!! Aaaaaaaaaaaaa, vui quá đi!!!!

Kiệt đẩy cô ra, vẻ mặt xem thường:

- Tất cả là nhờ tôi đó cô 2 à…

- Nếu tôi không kết hợp thì có thể thắng sao?- Sau giây phút bay bổng trên thiên đường thì cô nhanh chóng bị cậu đạp phăng xuống đất không chút thương tiếc.

- Mà nè, cô đừng có nghĩ ngợi vu vơ, tất cả là do cặp vé miễn phí này thôi!- Kiệt cầm 2 tấm vé huơ huơ trước mặt cô, thật là đáng ghét. Cô khịt mũi bỏ đi trước thì Kiệt nắm tay lại:

- Còn chưa nhận cặp áo cơ mà! Ít nhất cũng phải chụp lại làm kỉ niệm…- Kiệt cười nửa miệng, nụ cười khinh khỉnh đến phát ngán.

Lan mím môi không nói, có lẽ cô bạn đang hờn dỗi chuyện cặp vé ban nãy, sao mà con nít thế? Kiệt đã gọi người chụp hình đến, cô bạn vẫn không chịu ngước lên chụp. Cậu răn đe nhỏ qua tai cô:

- Nếu cô không ngẩng đầu lên thì tôi sẽ hôn cô đó!

Nghe vậy, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt bực dọc. Người thợ chụp hình ra hiệu chụp, đột nhiên, Kiệt cúi xuống hôn lên má cô, Lan ngạc nhiên mở to mắt nhìn cậu, thế là có 1 bức ảnh đẹp, Kiệt cười mãn nguyện. Cô đánh vào ngực cậu:

- Đồ dê xồm!

Phía dưới sân khấu có vẻ rất thích thú vì chuyện này nên có tiếng vỗ tay tán thưởng, hay câu nói dễ thương ghê, ước gì mình có người yêu là anh ấy. Kiệt nhếch mép:

- Đi thôi!- Cậu kéo tay cô đi vào phía diễn ra trò chơi.

Đến tàu lượn siêu tốc, Kiệt chỉ tay ra ý muốn chơi nhưng Lan lắc đầu:

- Tớ sợ độ cao!

- Thấp vầy mà cũng sợ bởi vậy cao không nổi đó!

Không đợi câu trả lời từ cô, cậu kéo tay cô lên tàu. Thắt chặt dây an toàn xong, cô mếu máo đến tội nghiệp:

- Cao thật mà!

- Có tôi bên cạnh cô sòn sợ gì nữa!

1 cái xiết tay thật chặt của Kiệt làm cô quên béng những chuyện khó khăn hay đáng sợ nhất. Lúc này, cô mới nhớ đến lời tỏ tình của Nam, cô hoàn toàn không xứng với anh ấy, Kiệt làm cô quên đi tất cả mọi thứ, kể cả anh. CÔ nhìn Kiệt thật chăm chú, cậu quay sang:

- Thấy đẹp nhìn chùa hoài à?

Lan cuối đầu xuống, lại đỏ mặt nữa rồi. Chiếc tàu lăn bánh, ban đầu thì chậm nhưng lúc xuống thì đi với tốc độ kinh hoàng, cô hét lên, cậu thì vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Lan bám chặt lấy Kiệt, điều này làm cậu thấy dễ chịu, mỗi lúc cô cần chỗ dựa thì cậu sẽ là điểm tựa vững chắc nhất.

Chiếc tàu thôi không chạy nữa, lần này có lẽ đỡ sợ hơn những lần trước. Lan mở mắt ra nhìn Kiệt, cậu đang cười, 1 nụ cười thật sự. Choa… Cậu ta cười cũng đẹp thật, cô há hốc mồm chỉ tiếc là chưa rớt nưới dãi… Kiệt dắt cô hết chỗ này đến chỗ khác, mua kem rồi lại chơi tiếp, cứ thế cho đến hoàng hôn dần buông.

Kiệt và cô cùng đến bờ sông gần đó. Cô nói:

- Anh Nam muốn tớ làm người yêu của anh ấy.- Lan khoanh tay lên cầu nhìn ánh chiều tàn dưới mặt sông.

- Cô… đồng ý?- Kiệt hỏi, vẻ mặt cứng ngắt.

- Sẽ đồng ý…- Kiệt cúi đầu, tim cậu đang quặng thắt. Lan nói tiếp:- Nếu là 1 tháng trước, giờ thì không! Tớ và anh ấy không hợp…

- 2 người là anh em cơ mà, sao có thể…

- Ừm… Nam nói anh ta là con nuôi thôi! Tớ chẳng buồn hỏi rõ…

- Vậy là cậu sẽ không chấp nhận?- Kiệt nói, giọng điệu có vẻ vui mừng.

- Ừ, Kiệt à, tớ nghĩ là tớ thích cậu…- Lan nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu không chút do dự, điều này làm cậu bối rối. Kiệt không trả lời. Lan cười trừ:

- Cậu nghĩ là tớ nói thật sao? Tớ đùa mà!

- Tôi nghĩ