
m lên có cảm giác lạ và tình cờ phát hiện. Trang nhìn bà, không thể để bà nghi ngờ được. Cô đáp:
- Ừm, cháu định cho 1 người bạn dùng thuốc này luôn. Thuốc này hiệu quả mà!
- Cô có thai đúng không? Cô cứ nói thẳng đi.- Bà đi thẳng luôn vào vấn đề.
Cô im lặng 1 lúc, cô đang phân vân xem có nên cho bà biết hay không? Cô khẽ cắn nhẹ môi mình, cô xem bà như mẹ mình, chẳng lẽ giấu diếm việc này, cô gật đầu. Bà ngồi xuống cạnh cô:
- Con của cậu chủ đúng không?
- Dạ…Con sẽ dọn đi sớm thôi, vì bụng con sẽ to lên. Con sẽ không cho anh ấy biết.- Đột nhiên, cô nhớ ra gì đó. CAMERA. Cô hoảng hốt nhìn lên trần nhà, nó vẫn ở đó. Cô nắm tóc mình, cô phải làm sao đây? Bà vuốt tóc cô hiền từ:
- Cậu chủ đã biết rồi ạ.
- Tại sao anh ấy lại biết ạ?- Cô ngẩng đầu lên hỏi.
- Cậu chủ tìm được giấy xét nghiệm của cô. Tôi biết là cô không chấp nhận cậu chủ nhưng đứa bé thật sự cần có cha đó.
Cô im lặng mím chặt môi đến nổi bật máu. Hay là cô tha thứ cho anh, hay là cô lại yêu anh lần nữa? Hay là cô vẫn tiếp tục lập trường của mình? Cô khẽ thở dài:
- Cháu… không thể.
- Tôi biết, chỉ là nhất thời thôi. Và rồi cô sẽ nhận ra cậu chủ rất yêu cô.- Bà ôm cô vào lòng. Cô bật khóc nức nở, giờ cô rối lắm, cô phải làm gì đây? Nam ngồi trong quán coffee khẽ mỉm cười, anh đang xem đoạn băng cô chăm sóc anh tối qua. Cô chỉ im lặng mà làm, không nói tiếng nào. Anh lại xem đoạn băng hôm nay. Ly coffee trên tay anh rơi xuống khi nghe cô xác nhận mình mang thai của anh. Đứa bé vẫn còn đó ư? Nam đặt tiền lên bàn, lái chiếc ô tô nhanh thật nhanh trên đường cao tốc.
Anh sẽ làm cô tha thứ ình, rồi họ sẽ có 1 gia đình thật hạnh phúc. Nam vui mừng đến mức muốn hét lên. Anh nhấn ga thật mạnh. Đột nhiên, 1 chiếc xe chạy ngược chiều đang tiến về phía anh, anh thắng phanh lại nhưng không kịp nữa rồi…
……………………………………………………………………………………………….
- Anh ta vẫn chưa về sao ạ?- Trang nhìn ra cổng hỏi bà Kim. Bà cười:
- Chắc cậu chủ đang trên đường về thôi! Cô đừng quá căng thẳng. Cậu chủ sẽ vui mừng khi biết tin cô tha thứ cho cậu thôi. Cô gật đầu cười. Cô đã tự tay chuẩn bị 1 bữa ăn thịnh soạn đợi anh ấy dù cô đang rất mệt. Cô nhìn lên đồng hồ, đã 10 giờ rồi. Cô đứng dậy hâm nóng các món ăn 1 lần nữa. Bà Kim bảo cô:
- Hay cô vào ngủ trước đi, khi nào cậu chủ về tôi sẽ gọi!
Cô khẽ nghe tim mình nhói 1 tiếng thật đau, cô ôm lồng ngực mình nhăn nhó. Có tiếng chuông điện thoại, cô lại bắt máy. Là giọng của 1 người con gái Mĩ:
- Cho hỏi phải gia đình của anh Nguyễn Hoàng Nam không ạ?
- Thưa, phải. Có chuyện gì sao?- Cô mím môi lo lắng.
- Anh ta bị tai nạn giao thông, chúng tôi đang thực hiện phẫu thuật và tình hình không mấy khả quan, xin gia đình chuẩn bị tinh thần.
Chiếc điện thoại rơi xuống, cô ngồi phịch xuống đất. Không thể nào, cô vừa định tha thứ thì anh định chạy trốn và trốn tránh trách nhiệm hay sao? Cô run rẩy cầm điện thoại lên:
- Cho hỏi là bệnh viện nào vậy ạ?
Bà Kim cầm chặt tay cô, cô đã ngừng khóc, đôi mắt vô hồn nhìn vào ánh đèn phòng cấp cứu. Cô chỉ im lặng nghe tiếng tích tắc của đồng hồ trôi. Bà Kim bảo cô cứ yên tâm về nhà ngủ nhưng cô lại không chịu. Năn nỉ mãi vì đứa bé cô mới chịu về. Giấc ngủ cô cứ chập chờn, lâu lâu lại nấc lên nghẹn ngào trong cổ họng.
Cô đưa tay nắm lấy tay Nam. Anh đang mỉm cười nhìn cô. Cô và anh đang ở 1 cánh đồng đầy hoa bồ công anh, cánh đồng rất rộng lớn. Nhưng bàn tay cô bỗng nhẹ tênh, anh đang tan vào trong không khí. Trang cố níu lại nhưng không được. Trang giật mình tỉnh dậy, đã 7 giờ. Cô rửa mặt rồi đi làm. Chủ tịch gọi cô lên phòng bà có chuyện, chắc là chuyện hôm qua. Mai đang đứng ở đó, bà có vẻ rất tức giận:
- Cô nghĩ sao mà lại cư xử với đối tác như thế hả?
- Cháu không làm gì hết. Chủ tịch xem đoạn băng này đi ạ!- Cô đặt cái đĩa CD lên bàn của bà. Hôm qua trước lúc về cô đã phải xin nhà hàng đoạn băng này. Mai trợn mắt nhìn màn hình máy tính. Chủ tịch cầm chặt cây bút trong tay nhìn ả. Bà cho cô đi khỏi phòng để bà tiện nói chuyện với Mai. Lần này cô ta không ổn rồi. Cô đi ra thì chạm mặt Jackson. Cậu ta nhìn đôi mắt sưng húp và vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh nói:
- Cô về nghỉ đi, hôm nay cũng đâu có hợp đồng.
- Cảm ơn anh.- Cô gật đầu quay đi. Anh nói đằng sau lưng cô:
- Tôi sẽ theo đuổi cô.
Bước chân Trang khựng lại, cô xoay mặt:
- Đừng, tôi có thai đó. Tôi sắp làm mẹ!
Cô không muốn anh phải hy vọng để rồi thất vọng. Anh đứng chết trân. Có phải anh nghe lầm hay không? Trang hít thật sâu 1 cái rồi đi tiếp. Jackson lắc đầu:
-Ở Mĩ thì chuyện đó không quan trọng đâu! Tôi vẫn sẽ chờ cô.
Anh chấp nhận? Cô chớp mắt, nước mắt theo làn mi mà rơi xuống. Vấn đề không phải ở anh, vấn đề là ở cô không cho anh cơ hội.Sẽ thật khó khăn và đau đớn cho người tiếp nhận thông tin nhưng sẽ là giải thoát duy nhất cho họ. Cô đi tiếp, bỏ