Vị Yêu

Vị Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322914

Bình chọn: 9.5.00/10/291 lượt.

a thêm tấm nữa, anh giữ nhé.

- Tất nhiên rồi. Hôm nay Thiên tròn 5 tuổi, lớn tuổi hơn thì phải ngoan hơn đó biết chưa?

- Con đã nói là con ngoan ngoãn rồi, cô giáo hay khen con như vậy.- Thằng nhóc liếm môi, nó đang cầm chiếc đùi gà rán trên tay.

- Ưm hừm, mẹ nhớ không lầm thì 1 tuần trước cô đã gọi về ẹ, con đã đánh bạn Trung với lí do bạn mang dép trái. Mẹ biết con đúng nhưng đánh bạn là không tốt nhưng như vậy là không có ngoan. Mẹ cắt chi tiêu, không ỗi ngày 2 ly sữa nữa đó.- Tôi làm vẻ mặt nghiêm trọng, thằng bé quay sang dì cầu cứu nhưng dì chỉ cười, thế là xoay sang ba:

- Lỡ con suy dinh dưỡng rồi sao?

- Con đã 25kg rồi, bác sĩ đang bảo con giảm cân đây kìa.- Jackson cố ý trêu.

- Nhưng uống sữa là tăng chiều à ba.- Thằng nhóc rưng rức chuẩn bị khóc, nó mếu máo.- Hôm nay là sinh nhật con mà, huhu.

- Nè, mẹ chỉ trêu con thôi. Lần sau không tái phạm nữa được rồi. Mẹ không ác đến mức không cho con uống sữa đâu. Người gì đâu mà mít ướt thế hả?

Jackson nói nhỏ gì đó vào tai nó mà nó nín ngay, đúng là, nuông chiều quá thì nó chỉ nghe mỗi lời anh dạy, nhưng nó lại thương dì Kim nhất. Tôi có phải là mẹ nó không đây? Tôi cắt bánh kem ra chia ỗi người 1 phần. Màn đêm cứ thế mà dần buông.

Jackson bế thằng bé lên phòng, nó đang ngủ trên vai anh. Anh chuẩn bị ra về. Tôi nói:

- Cảm ơn anh.

- Sao lại cảm ơn anh?

- Ừm… thằng bé có ba, nó rất vui và hạnh phúc đó! Hôm kia, cô giáo nói nó đã đánh 1 thằng nhóc cùng lớp với lí do nói nó không có ba. Em cũng chẳng biết khuyên nó ra sao nữa.- Tôi buồn rầu nói.

- Thì anh đang là ba nó nè. Em hãy cố gắng chấp nhận anh luôn đi. Nhìn thằng bé giống anh như đúc mà.- Anh cười rồi lái xe ra khỏi cổng. Tôi tạm biệt anh rồi vào nhà. Dì Kim đang dọn dẹp trong nhà bếp. Tôi vào phụ dì rửa chén dĩa. Tôi hỏi dì:

- Dì có nghĩ như cháu không? Nam chưa chết, người gây ra tai nạn là người chết!

- Sao cô lại nghĩ như vậy?- Dì ngạc nhiên nhìn tôi.

- Cháu đã gặp 1 người giống Nam như đúc đó, nhưng anh ấy không nhận ra cháu. Anh ấy mất trí chăng?- Tôi đặt cái dĩa vừa rửa sạch qua 1 bên. Dì khẽ thở dài. Tôi biết, tôi bị điên mất rồi. Chỉ là người giống người thôi mà.

- Cuộc đời không thể nào giống như phim được đâu cô!

- Cháu biết, vì vẫn chưa tìm được người gây ra tai nạn mà. Ôi trời, cháu chết mất thôi!- Tôi đưa tay lên trán mình quệt mồ hôi. Dì chỉ im lặng mà thôi. Nếu cuộc đời con người như 1 bộ phim thì hi vọng, anh sẽ là nam chính, rồi anh sẽ trở lại chứ không hoàn toàn biến mất như lúc này.

​Sau khi đưa Thiên đến trường, tôi bắt đầu vào công việc của mình. Tôi mở máy tính lên chủ yếu tham khảo thị trường và tin tức mới. Tay tôi dừng lại click chuột vào tin tức mới: ” Công ty Bảo Long phá sản” Đúng, đó là công ty của ba tôi. Phá sản cũng đúng thôi, nó không nằm ngoài dự tính của tôi. Tôi đã thâu tóm 60% cổ phần rồi. Vậy là tôi sắp được gặp lại ông ta, tôi sẽ khiến ông ta cầu xin mình. Đóng tab lại, tôi cầm túi xách đi xuống đường.

Đường phố hôm nay khá nhộn nhịp do có 1 lễ hội diễu hành hay gì đó. Tôi ngồi khoanh tay trước ngực nhìn ra. Có người lại ngồi cạnh tôi, tôi nhìn mặt người đó… là Phong, người giống Nam hôm qua tôi đã gặp. Điều này làm cho tôi khó chịu. Anh ta ngồi cách khá xa tôi, tôi cảm thấy mình và anh ta là người xa lạ đúng nghĩa. Tôi im lặng nhìn đoàn người đi ngang qua mình 1 cách tẻ nhạt. Anh ta cũng đứng dậy đi. Tôi thật sự chán ghét cuộc sống này nhưng vì có Hoàng Thiên, tôi phải làm mọi việc.

Tôi không rõ là cảnh sát có đang làm việc hay không mà đến bây giờ vẫn chưa tìm ra người gây tai nạn hôm đó. Tôi chẳng biết mình sẽ làm gì người đó hay chỉ là lắc đầu cho qua với ý nghĩ, chỉ là tai nạn. Hay có thể, họ cũng không còn sống nữa. Tôi đi quanh quẩn công viên rồi ghé vào 1 tiệm coffee mua 1 ly. Tôi đưa tiền ra trả thì có 1 cú điện thoại. Tôi áp tai lên nghe:

- Hi.

- Chúng tôi là cảnh sát, 5 năm trước đã có chút nhầm lẫn là… người chết không phải là Hoàng Nam người thân của cô. Người chết chính là người gây tai nạn,anh Leo.

Tay tôi run rẩy cầm không chắc chiếc điện thoại. Sao giờ họ mới nói chứ. Thật là vô dụng mà, tôi tắt máy chạy ra công viên. Tôi chẳng còn thấy người đàn ông tên Phong ở đâu nữa. Liệu tôi có thể gặp anh ta 1 lần nữa? Anh ta có phải là Nam hay không? Dù phải hay không đi chăng nữa, tôi vẫn hi vọng mình có thể gặp lại anh ta 1 lần nữa. Anh ta thật sự không nhớ chút gì về tôi hay sao? Tôi lê bước về công ty với dáng vẻ buồn bã.

Tôi biết, vũ khí lợi hại của mình là đôi mắt nên tôi nhìn xoáy vào mắt cô ta, khóe miệng nhếch lên kiểu khinh thường.

…………………………………………………………………………………………………..

Ở đâu đó trong ngoại ô của Mĩ, sau 1 cánh đồng rộng lớn đầy bồ công anh là 1 ngôi nhà gỗ. Ngôi nhà ấy không quá đơn sơ cũng không quá giàu có. Người đàn ông cầm đũa lên nói:

- Em có thấy kì lạ khi mà họ biết tên anh như thế không?


80s toys - Atari. I still have