XtGem Forum catalog
Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323355

Bình chọn: 8.5.00/10/335 lượt.

mù, dường như sắp không còn thở
được.



-Nam..Phong,,
có chuyện lớn rồi?—Việt Anh đẩy cửa bước vào, anh ngở ngàng trước cảnh tượng
ấy.



Nam Phong buông nó ra, tiến về chỗ làm việc của mình không
quên để lại câu nói.



-Cô nên nhớ mình là ai, thân phận gì?



Nó ôm cổ thở không ngừng, nếu không có người bước vào thì nó
đã mất mạng từ lâu rồi, con người này thật đáng sợ, nó lê cái thân, sắc mặt
trắng bệch bước ra ngoài, Việt Anh chẳng hiểu gì?



-Mày làm gì cô ta vậy?--- Việt Anh ngồi đối diện Nam Phong
chấp tay trước mặt, nhìn sắc mặt Nam Phong giận giữ mà phát gớm.



-Vào chuyện chính đi--- Nam Phong lảng qua chuyện khác.



-Mày còn nhớ Tư hổ không?- Việt Anh nghiêm túc.



-rồi sao?—Trong khi đó Nam Phong vẫn giữ tư thế đó, xem
thường tất cả.



-Lúc trước chúng ta sang bằn địa bàn của hắn, giờ hắn kím
chuyện muốn thanh toán chúng ta tối nay.—Việt Anh ôn tồn nói không chút sắc
màu.





-Thử làm gì được nhau?—Nam Phong
nở nụ cười tà ác, trông anh lúc này thật đáng sợ.

 Thời gian kia lại chậm chạp trôi qua, lúc trăng vừa ngoi lên, bóng đen bao phủ chính là lúc con ác thú kia ngông cuồng xuất hiện, Một cõi sông  đỏ tươi của đời người sẽ mở ra, cái kết cho nhũng con người không biết điều.

Liệu thực sự có cầu vồng sau màn mưa?

Và bầu trời sẽ trong vắt như chưa bao giờ từng u ám?

Liệu yêu thương sẽ về cho ngày dài không còn đơn độc?

Liệu bàn tay sẽ thôi hao gầy mỗi mùa trở gió?

Và nỗi cô đơn rồi sẽ trốn xa phía cuối chân trời...



 Em không mạnh mẽ như anh nghĩ

Cũng chẳng dũng cảm như anh vẫn tin

Em chỉ là em yếu đuối và nông nổi

Vẫn khóc khi sợ hãi

Vẫn bướng bỉnh dù biết mình sai

Vẫn nhớ ai đó da diết cả khi vừa giận dỗi !

Em vẫn cần có người để che chở mỗi khi em buồn

Và em sẽ...

Không trách ai đó vì đã làm em thất vọng ...

Mà chỉ trách bản thân em vì đã hi vọng từ ai đó quá nhiều !!





Bước đi như kẻ vô hồn giữa
một rừng người nghi ngút, Hết va vào người này lại va vào kẻ khác, Nó thật sự
quá mệt mỏi với cuộc sống như thế này, từ khi 
nó gặp Thiên Kỳ được anh yêu thương, ôm ấp đến khi Thiên Kỳ ra đi nó cảm
thấy anh giống một sao chổi trong cuộc đời nó. Muốn không nghĩ về anh, muốn
quên mọi thứ trên đời này, cũng không thể làm được, phải chăng anh mang một
thiên sứ  khác, đến bên nó để bảo vệ nó,
một người là bản sao của anh



. Gió tự nhiên thổi mạnh mẽ
hơn, tí tách khiến nó lạnh run cả người, vội đưa tay vuốt ve hai bên cánh tay. Đang
thẩn người ra thì có tiếng xe dừng lại cạnh nó.



-Công chúa nhỏ, Anh nào đá em
hay sao mà buồn vậy.—Gia Tuấn mở kính xe ngó đầu nhìn nó



-Ơ.. sao anh lại ở đây, không
phải giờ này anh nên ở công ty sao?- Nó đớ người nhìn Gia Tuấn,



trời còn rất sớm, lẽ ra nếu không phải tại Nam
Phong thì nó giờ đang ở công ty bầu bạn với mấy chị cùng phòng rồi cũng nên.
Nhớ đến Nam Phong nó hơi phụ mặt xuống kiễu hờn dỗi.



-Anh nhớ em nên tìm em nè,--
Gia Tuấn thấy nó hơi bị buồn nên trong lòng có chút không vui.


Gia Tuấn bất đầu nghĩ lung tung “ Không lẽ nó
buồn là vì Nam Phong dù gì thì hắn ta cũng giống Thiên Kỳ, Người đời thường nói
lửa gần rơm lầu ngày cũng bén, thật sự bọn họ đã xảy ra chuyện gì?’’



Nó cười trừ rồi mở cửa xe
bước vào, hồn nó vẫn còn chưa bay về với xác. Thấy nó cứ nhìn xa xâm nơi nảo
nơi nào, Gia Tuấn chồm người qua, thắt dây an toàn cho nó. Cảnh tượng thật quá
lãng mạng đói với cặp đôi đang yêu nhau.

Phía xa xa  khuất mấy tán lá là một hình bóng ai đó, trên
gương mặt khẻ nhếch lên đôi chút, Nam Phong bên ngoài nhìn thấy là một cạnh
tưởng như đôi trai gái đang ôm hôn nhau thấm thiết chứ không phải là thắt dây
an toàn. Bàn tay kia không hiểu sao lại nắm chặt lại.



Gia Tuấn có cơ hội muốn tiến
thêm tí nữa, áp sát định hôn nó nhưng nó biết được, liền quay đầu sang hướng
khác tránh hành động thân mật của Gia tuấn. Thấy nó cự tuyệt Gia Tuân cũng trở
về yên vị mà lái xe, Chiếc xe chạy mất trong không gian để lại một làng khói
trắng tinh phía sau.



Nam Phong đứng nhìn chiếc xe
lăn bánh kia mất hút, tay cầm điện thoại bấm bấm gì đó. Ngay lập tức không đầy
1s đầu bên kia vang lên tiếng khan khan



-Cậu chủ có việc gì căn dặn



-Điều tra cho tôi…… -- Chất
giọng của Nam Phong khiến ai đó toát cả mồ hôi.



-Dạ cậu chủ.





Nam
Phong tắt máy, rồi tiện thể quăng luôn chiếc điện thoại xuống bãi cỏ bên đường
( uổng thế! Sao không cho t/g đi anh Nam Phong đẹp đẹp trai.) tự nhận thấy mình
rảnh ruồi đi lo chuyện bao đồng.



Chiếc xe vẫn chạy trên con đường ngoằn ngèo,
mọi thứ bất chợt đều im không tiếng động, 
ai cũng tạo cho nhau một khoảng trống để đeo đuổi suy nghĩ của mình.



Nó thấy rất có lỗi với Gia
Tuấn, nó không phải đã chấp nhận quên đi mọi thứ cùng G