XtGem Forum catalog
Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323371

Bình chọn: 9.5.00/10/337 lượt.

ia Tuấn bất đầu lại rồi
sau, vậy mà lúc nãy Gia Tuấn
định hôn nó thì nó lại có thái độ từ trối, đã yêu nhau thì những chuyện nhạy
cảm như vậy diễn ra là tức nhiên thôi,, khi không nó lại nghĩ đến cái hôn bạo
lực của Nam Phong hồi trưa, rất ấm áp như vẫn còn vươn trên môi của nó, tự thấy
mình điên rồ, nó khẻ lắc đầu.



Còn Gia Tuấn trách mình không tốt, không đủ yêu thương để nó
thấy an toàn bên mình, anh tự nhủ bản thân phải cố gắng thêm một chút, một chút
nữa là được. Trong lòng Gia Tuấn thấy sợ hãi, sợ một ngày nó chạy theo hình
bóng của Thiên Kỳ mà rời bỏ anh. Sợ Nam Phong sẽ cướp đi nó.



-Anh đưa em về nhà—Gia Tuấn
phá tan bầu không khí lạnh lẽo, rút ngắn phản cách của cả hai.



Nó gật đầu mà không trả lời(
thấy ái náy đấy mà)





Thế
là chẳng ai nói với ai câu nào. Chiếc xe kia cũng buồn bã như chủ của nó, vô tư
chạy mãi chạy mãi.




Tối hôm đó màng đêm kia vẫy
gọi, mùi máu tươi và những đám mây đen tối kia bao trùm cả một góc trời, một
con ác ma đang vô tư ngồi lắc lư trên chiếc ghế kia, giống như người thống trị
cả thế giới bóng đêm.



-Muốn chém. Muốn giết tùy
mày… kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc.—Tư hổ máu me đầy người nhìn Nam Phong
ra vẻ cứng gắng.(làm như là phim kiếm hiệp không bằng ấy)



-Nói hay lắm, không hổ danh
là kẻ đứng đầu Tam Hổ-- Nam Phong đưa cốc caphe còn bay khói lên thưởng thức.



-Đừng lắm mồm, hôm nay chết
tao cũng phải chết cho vinh quang.—Tư hổ.



-Vinh quang? Nực cười?
hahahhaha… chỉ cần mày cầu xin, tao có thể miễng cưỡng tha cho mạng chó của
mày.—Nam Phong cười như điên.



-Tao không cần, hôm nay tao
không chết, thì ngày này năm sao sẽ là ngày giỗ của mày.



- Láo, sắp chết đến nơi mà
còn mạnh mồm…. Xử hắn sao đây?—Việt Anh kế bên lên tiếng, tiện chân đá bay bay
Tử Hổ trên nền gạch mem lạnh giá,



-Đưa đây?- Nam Phong chìa tay
trước mặt việt Anh hiểu được dụng ý Việt Anh đưa khẩu súng chon Nam Phong.



- Game over..



Đêm đen kia thật yên ả và
bình thường”Phằng” Một tiếng đó thôi cũng đủ làm cho chim chóc đang ngủ yên
phải sải cánh bay loạn lên.



-Gê quá à? – Tiễu Mễ xà vào
lòng Nam Phong khi thấy cảnh tượng Tư Hổ lăng đùng ra chết mà mắc vẫn còn không
nhắm.



Thấy Nam Phong ra dấu, thuộc
hạ của anh nhanh tay mang cái xác đi, dọn dẹp hiện trường một cách có lập trình,
thoáng cái đã sạch sẽ như không có bất cứ việc gì xảy ra.



-Anh mệt lắm à? Em xoa bóp
cho anh nha?- tiễu Mễ đưa tay nhấn nhấn hai bên thái dương của Nam Phong, Tiễu
Mễ quan sát tường tận khuôn mặt Nam Phong, đôi mắt ấy, long mi ấy, làn da ấy
sao mà quá đẹp trong mắt cô, cả đôi môi kia nữa. Tiễu Mễ cúi thấp người hôn Nam
Phong. Nam Phong cũng không từ chối mà đáp trả, càng hôn Nam Phong lại nhớ đến
nụ hôn với nó, đôi mắt anh khẻ nheo lại rồi đẩy Tiễu Mê ra



-Anh sao vậy? –Tiểu Mễ khó
chịu nhìn biểu hiện cự tuyệt của Nam Phong.



-chẳng sao?—Nam Phong ngã
lưng mặt kệ Tiễu Mễ giận đến đỏ mặt.



-Không sao? Anh tưởng em là
con ngốc à?--- Tiễu Mễ



-Muốn nghĩ sao tùy em.---
Trong đôi mắt của Nam Phong giờ chỉ là nụ hôn của nó, tim Nam Phong tự nhiên
thấy đau nhói điều gì đó.



Tiễu Mễ không nói gì, xà vào
lòng Nam Phong bá đạo hôn Nam Phong tới tấp, Tiễu Mễ không kiềm chế được phần
ham muốn con người Nam Phong. Cơ thể Tiễu Mễ khẻ rung lên khi cọ xát với cơ thể
rắn chắc, có phần nóng lên của Nam Phong.Nam phong cũng cảm nhận được thân thể
mình đang dần bị sự chủ động của Tiễu Mễ làm cho hăng hái muốn chiếm hữu cái gì
đó  nhưng Nam Phong  chỉ nhếch mép cười
rồi dùng lực đây Tiễu Mễ ra.



-Em từ bao giờ đã biết dùng
cách này hã?—nam Phong đứng lên nhìn chằm chằm Tiểu Mễ.



-Em… em.. không kiềm chế
được.—tiểu Mễ hạ thấp giọng không dám nhìn thẳng mặt Nam Phong.



-Không kiềm chế được? Nếu
không kiềm chế được thì BIẾN khỏi mắt tôi. –Nam Phong nói rồi bỏ đi



-Nam Phong….. ---- Tiễu Mễ cúi đầu
thấy hối hận, vẫn biết tính Nam Phong rất ghét vậy mà cô vẫn muốn lao đầu vào.



Một kí ức không phai , một nỗi nhớ vẫn đong
đầy và một hình bóng không thể quên, Dẫu biết trái tim anh vẫn yêu em như ngày
nào nhưng anh xin lỗi vì bản thân vô dụng không tài nào có thể nhớ ra em. Anh
thấy mình rất đáng ghét,anh ghét chính mình.


Nam Phong mệt gả người nằm
trên giường, đôi mắt đen lái mở to nhìn vu vơ một màu đen của bóng tối, trong
tâm trí anh hiện lên hình ảnh của nó, chỉ là một nụ hôn đơn giản mà sao làm
trái tim rung động, có chút nhói trong lòng, Nam Phong lắc đầu.



-Mai phải đi khám mới được,
có vấn đề,, có vần đề.





Trong
bóng tối mơ màng kia, nam phong đưa lên một thứ gì đó, thứ đó chiếu sáng mọi
góc trong phòng, mọt màu sáng của sự sống và tràn đầy hạnh phúc, Nam Phong
không biết thứ này đã theo mình bao nhiêu lâu,chỉ biết bốn năm trước anh đã sở
hữu thứ này . Mĩm cười nhẹ, cơn đau đầu lại ập đến,Nam Phong đau đến phát điên không