
Cái… cái gì? Cầu… cầu hôn? Cầu… cầu hôn là sao… ?”
“Nàng đã từng viết rất nhiều thư cầu hôn cho các gia đình khác, chắc nàng cũng biết nó dùng để làm gì?”
Sun Joon mỉm cười thật tươi. Nhưng Yoon Hee vẫn còn đang choáng váng vì bất ngờ.
“Á! Vậy đó là lời hứa mà Tả tướng đại nhân đã hứa với huynh sao?”
“Phải. Ta đã rất cố gắng để có thể thành hôn với nàng.”
“Vậy Tả tướng đại nhân đã biết mọi chuyện về tôi sao? Sao khi nãy không có vẻ gì là nhận ra tôi cả...”
“Cha ta không biết chuyện đó đâu, chỉ biết người ta muốn thành hôn là con
gái của một gia đình Nam nhân mà thôi. Ta cũng đã nói sơ qua về hoàn
cảnh gia đình nàng rồi.”
“Vậy mà Tả tướng đại nhân vẫn chấp nhận sao?”
Sun Joon lại mỉm cười một lần nữa, nhưng Yoon Hee thì không. Hai vai Yoon Hee rũ xuống, cô cúi đầu và nói:
“... Tôi không thể kết hôn với huynh được.”
Yoon Hee nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Sun Joon nghe thấy được. Nụ cười trên môi chàng tắt ngấm. Sun Joon hỏi:
“Nàng nói vậy là sao?”
“Tôi không thể kết hôn với huynh được. Để trả lại cái tên Yoon Sik cho tiểu
đệ mình, tôi phải ở bên cạnh đệ ấy. Hơn nữa, phải như thế thì tôi mới có thể quay lại làm Kim Yoon Hee...”
“Thì chúng ta cứ cử hành hôn lễ rồi chờ cũng được mà.”
Yoon Hee lắc đầu. Vì chàng, cô không thể làm thế được. Sun Joon quả quyết nói với giọng giận dữ:
“Vậy coi như không có hôn lễ gì nữa!”
Nói rồi chàng nắm lấy bàn tay Yoon Hee.
“Nhưng thay vào đó ta phải nhận được giấy cam kết của nàng. Ngay bây giờ, cùng vào trong mượn giấy và bút nghiên, viết ngay tại đây luôn!”
“Gì... gì cơ? Khoan... khoan đã! Huynh chờ chút đã!”
Yoon Hee khó khăn lắm mới ghì lại được bàn tay đang bị Sun Joon kéo mạnh.
Chàng vẫn cương quyết như thể khẳng định không phải mình đang nói đùa.
“Nàng đã là nương tử của ta, ta đã là lang quân của nàng. Ta phải nhận được
thứ gì minh chứng cho điều đó, thì mới có thể dời chuyện thành hôn lại
được. Nếu không, ta biết lấy gì làm tin mà để nàng ra đi? Ta không muốn
trước khi cử hành hôn lễ đã trở thành kẻ mất vợ!”
“Ý tôi không phải vậy...”
Sun Joon kéo mạnh hơn nữa rồi ôm chầm lấy Yoon Hee vào lòng. Vòng tay chàng vẫn ấm áp như xưa. Chàng thì thầm đầy tình cảm:
“Nàng đừng nói lời nào tàn nhẫn như câu xin ta chờ đợi nữa. Ta là kẻ yếu đuối, có khi còn không chờ nổi nữa kìa.”
“Vậy nếu viết giấy cam kết, huynh sẽ chờ tôi thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Ta sẽ đến giữa phố chợ, giơ tờ cam kết ấy ra và đứng chờ nàng bất kể trời mưa hay tuyết rơi đi chăng nữa.”
“Cái gì? Huynh nói chờ, là chờ theo kiểu đó sao?”
Yoon Hee giật mình, cô giãy dụa cố thoát khỏi vòng tay của Sun Joon, nhưng vòng tay ấy vẫn không nhúc nhích.
“Nàng tưởng ta sẽ giấu nó vào một nơi không ai nhìn thấy rồi cứ thế chờ đợi
sao? Ta nghĩ cứ cử hành hôn lễ trước rồi chờ, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả
hai đấy.”
Đến lúc này thì Yoon Hee mới nhận ra đây là một lời “đe dọa”, vòng tay Sun Joon càng lúc càng siết chặt hơn.
“Huynh thả tôi ra đi. Lỡ có người đến thì sẽ lớn chuyện đấy.”
“Nàng có hai lựa chọn, một là viết cam kết, hai là đồng ý tổ chức hôn lễ
ngay. Nếu không thì cho dù cả hoàng thượng đến đây đi chăng nữa ta cũng
không thả nàng ra đâu. Nàng đã thấy ta quyết tâm đến mức nào cho kỳ thi
vừa rồi, thì bây giờ chắc nàng cũng biết những gì ta đang nói không phải là lời nói đùa.”
Yoon Hee thả lỏng người, thôi không vùng vẫy nữa. Thấy vậy Sun Joon cũng nới lỏng tay ra.
“Sao chàng lại đưa ra một lời đe dọa hạnh phúc như thế chứ? Cứ thế này chỉ
càng làm thiếp muốn gật đầu đồng ý ngay mà chẳng suy nghĩ gì đến chuyện
sau này nữa.”
“Chuyện sau này cứ để ta tính, nàng chỉ cần gật đầu mà thôi.”
Yoon Hee không gật đầu mà ngẩng lên nhìn chàng. Không cần phải trả lời hay
gật đầu gì nữa. Trong đôi mắt ấy của cô đã có đầy đủ giấy cam kết và
giấy chấp nhận thành hôn rồi.
“Nàng nhận lời ngay từ đầu thì có phải hơn không, làm ta lo quá...”
Nghe Sun Joon trách móc, Yoon Hee cũng vòng tay ôm lấy chàng và trách chàng ngược trở lại:
“Nếu so với những hành động tàn nhẫn trong thời gian qua chàng đã làm với thiếp, thì chuyện này chẳng là gì cả.”
Vừa nói xong thì những đau khổ dồn nén bấy lâu nay bắt đầu vỡ òa. Đầu tiên
là một hai giọt nước mắt, sau đó biến thành cả một trận lũ lớn, đổ xuống như thác. Vừa khóc Yoon Hee vừa nức nở như một bài ca oán thán.
“Ơ, sao... sao nàng lại khóc? Nín đi mà.”
Mặc kệ Sun Joon lúng túng không biết làm gì vì bất ngờ, Yoon Hee buông tay chàng ra rồi ngồi thụp xuống đất bưng mặt mà khóc.
“Hu hu! Chuyện như vậy... Hu hu! Ít ra cũng phải... nói cho người ta biết trước chứ... Hu hu!”
“Chuyện... chuyện đó, do ta cũng không biết chắc kết quả sẽ như thế nào nên không thể nói cho nàng biết trước được...”
“Hu hu! Cũng không thèm nhìn người ta