Old school Swatch Watches
Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325794

Bình chọn: 9.00/10/579 lượt.

bên kia im lặng hồi
lâu sau tiếng khóc ấy, rồi bất chợt lên tiếng: “chị phải không?”

“Rẽ đây à”

“Chỗ này phải không”

“Này, trái hay phải”

……

Bực mình vì cứ đi một đoạn Cao Thiên Hựu lại hỏi cô, cô bèn
quát:

-Anh gọi anh Minh đến đón anh đi, tôi mượn xe anh Minh về được
rồi!

Thiên Hựu nghe tiếng quát mà giật mình phanh gấp. Thiên Hựu
dừng xe, Linh Hương nhanh chóng nhảy xuống rồi nói:

-Có một đoạn mà mãi chẳng về đến nhà. Thôi anh cho tôi mượn
xe anh Minh đi, tôi gọi anh Minh đến đón anh.

-Cô tự về, ổn không? Không sợ gặp sở khanh à?

Linh Hương nghĩ thầm, cùng lắm thì bây giờ 10 rưỡi chứ gì,
lo gì mà gặp sở khanh. Với lại thằng sở khanh nhất tôi đã gặp là anh rồi, thằng
như anh tôi còn đối phó được thì sợ gì mấy thằng sở khanh gà gà kia nữa. Cô vỗ
ngực tự hào:

-Yên tâm đi, tôi kinh nghiệm đầy mình, boss của sở khanh tôi
còn trị được thì sợ gì mấy bọn tiểu tốt.

Nói rồi Linh Hương gọi điện cho anh Minh, chỉ cho anh Minh
chỗ hai người đang đứng rồi đuổi Thiên Hựu ra khỏi xe, cô mỉm cười chào tạm biệt
anh:

-Chào Thiên Lôi nhé, tôi nghĩ tôi không ngồi đây chờ anh
Minh cùng anh được. Anh thông cảm nhé.

-À mà nếu đứng đây có gặp Sở Khanh thì nhớ gọi điện cho tôi,
tôi sẽ lập tức quay lại giúp anh

Nói thì nói thế thôi, chứ Linh Hương bảo hắn gọi cho mình chỉ
là để xem nếu hắn có gặp sở khanh thì cười vào mặt hắn thôi chứ về nhà rồi chạy
ra làm gì nữa. Dù sao thì còn qua đường lớn này thì tầm 15 phút là về đến nhà,
cần gì phải quay lại nữa đâu.

Linh Hương nhanh chóng phóng đi, tới khi đi qua đường lớn
thì đến một đoạn đường khá tôi, cô cũng đi quen rồi, nhưng chẳng khi nào về muộn
như thế này. Bất giác nghĩ đến trên đường này nếu gặp sở khanh thật thì cũng
hơi sợ. Mà không hiểu cô thiêng đến bao nhiêu, vừa nghĩ phát thì để ý thấy đắng
xa có nghe tiếng rồ ga, rồi lại nghe tiếng mấy bọn trẻ trâu “hú hú” nữa. Cô giật
nảy mình, nhìn kĩ lại đằng xa thì chắc cũng tầm 4 cái xe máy, vì có bốn cái đèn
chính sáng mà. Đường về nhà cô thì chỉ có qua đường này thôi, mà với lại có một
đường khác vòng vèo phải gần tiếng mới về đến nhà. Cô cũng không thể cứ thế đi
qua đám người này được. Tất cả suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu, đồng thời
cô nhanh chóng tìm ra lựa chọn hoàn hảo nhất, cô quay xe phóng thật nhanh, vừa
quay xe vừa thầm nhủ cầu mong chúng nó không đuổi kịp mình. Cô phải nhanh chóng
quay lại đoạn đường lớn kia, như vậy thì mới có cảm giác an toàn. Dù sao thì ra
đấy cũng còn có người. Cảm giác thời gian này với cô như đang đối mặt với tử thần
vậy, cả người lạnh toát, đằng sau thì vẫn vang lên những tiếng hú kinh dị của bọn
vượn người ấy. Cô lao nhanh ra đường lớn, may đến không ngờ, và đập vào mắt cô
chính là hình dáng của Cao Thiên Hựu. Hắn đứng trên vỉa hè, ánh đèn đường chiếu
vào hắn tuy không thật rõ ràng nhưng cô lại cảm thấy hắn đang tỏa sáng, ánh
sáng của sự an toàn. Cô tự nhủ: “đây rồi, cứu tinh của tôi”. Cô vội phi thẳng
xe lên vỉa hè, rọi thẳng đèn vào Cao Thiên Hựu, phải nói là tý nữa là đâm vào hắn,
khiến hắn giật mình tránh mà tý ngã.

Đến khi nhận ra Linh Hương, Thiên Hựu nghi hoặc nhìn cô:

-Cô quay lại làm gì?

Linh Hương nhanh chóng xuống xe, thầm kêu may mắn, nếu là buổi
sáng, chắc là hắn đã nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mình rồi. Linh Hương
nghĩ ngay ra lý do. Cô nhanh chóng lấy một chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Thiên Hựu:

-Thiên Lôi, tôi quên mất là phải đưa cho anh một cái mũ bảo
hiểm, tôi cầm một cái đủ rồi. Lát nữa anh Minh đến đón anh, anh còn có cái mà đội,
kẻo không bị phạt thì phiền

Thiên Hựu ngạc nhiên nhìn Linh Hương:

-Cô điên không vậy, đi ô tô đội mũ bảo hiểm à?

Linh Hương ngấp ngứ, lấm lét nhìn về phía sau, rồi sau đó
nói:

-Gớm, ai biết được anh MInh đi xe gì đến đón anh, tôi nghĩ
cho anh thì thế thôi.

-Nếu Minh là trợ lý đoảng như cô nói, thì tôi đã sớm cho anh
ta thôi việc rồi.

Thiên hựu vừa nói xong thì tiếng rồ ga vang lên, mà có lẽ ra
đường lớn rồi nên mấy thằng này không hú điên đảo nữa. Linh Hương nghe tiếng
thì tự nhiên giật thót tiến sát vào Cao Thiên Hựu hơn, trong lòng cô thầm nghĩ
dù đứng ở vỉa hè nhưng cũng không ngoại trừ khả năng bọn này phi lên cả đây.

Đến khi đám trẻ trâu ấy đi qua, Thiên Hựu mới cười to:

-Ha ha… Linh Hương…. Ha ha…. Thì ra cô sợ bọn này nên mới
quay lại phải

Linh Hương nhăn mặt:

-Ai bảo anh thế, lúc nãy tôi đi làm gì có, chẳng qua muốn
quay lại đưa mũ bảo hiểm cho anh thôi.

-Ha ha… thôi đừng tưởng qua mặt được tôi, nhìn cái mặt lấm
lét ngó trước ngó sau của cô là tôi biết hết rồi

Linh Hương bây giờ chủ trương phóng lao thì theo lao, nên thấy
hắn nói thế cũng nói:

-À, thực ra tôi nhìn thấy chúng nó từ xa, và chợt lo cho anh
đứng một mình có bị bọn nó ghen tỵ với sắc đẹp mà gây sự không nên quay lại nhắc
anh thôi. Hóa ra tôi lo thừa,