
lo
-Em… - Hắn tức giận không muốn gây với nó nữa, kéo nó vào trong xe mặc kệ nó vùng vẫy
-Buông ra…buông ra mau
-Mau buông cô ấy ra – Đan Mã dừng xe, bước đến gần hắn, kéo tay nó về phía mình
-Lại là anh… – Hắn chau mắt nhìn
-Đan Mã, anh mau đưa tôi rời khỏi nơi này
-Uhm
Đan Mã kéo tay nó về hướng chiếc môtô của mình, hắn nắm lấy tay còn lại của nó kéo lại
-Bây giờ tôi không muốn đôi co với anh, xin buông tay ra
Cánh tay nó vùng vẫy khỏi tay hắn, nó bước theo Đan Mã, hắn nhìn theo mà nhoi nhói ở tim.
Đan Mã ngồi phía trên lái xe nhưng nhìn qua kính chiếu hậu anh biết nó đang khóc, cố gắng chạy thêm một đoạn nữa là đến khu công viên, anh dừng xe lại, nó bước xuống xe đi đến chiếc ghế đá phía trước, tay đã lao vội những giọt nước mắt còn vươn lại trên mi. Đan Mã nhìn thấy người bán nước gần đó, mua 2 chai nước suối, đi lại đưa nó một chai
-Em uống đi – Đan Mã ngồi bên cạnh nó
-Cám ơn anh – Nó nhận lấy
-Em và anh ta có chuyện gì à?
-Có chuyện gì kia chứ? – Nó mở nắp chai uống một ngụm nước
-Nếu em không muốn nói thì anh cũng không ép
Im lặng hồi lâu sau nó lên tiếng, kể lại sự việc cho Đan Mã nghe, Đan Mã cảm thấy tức tối thay cho nó, đứng dậy
-Để anh tìm anh ta đòi lại công bằng cho em
Nó vội đứng lên giữ anh lại, anh muốn làm gì kia chứ? Mọi chuyện đã quá rắc rối nó không muốn thêm nữa
-Không cần, cám ơn anh – Nó kéo anh ngồi xuống – Mà cũng thật lạ…chẳng phải tôi không ưa gì anh sao…tự dưng lại đem chuyện của mình kể cho anh nghe
Nó cười nhạt, anh quay sang nhìn nó rồi một nụ cười cũng hiện trên môi.
……..
-Cháu chào bác, Trúc Nhi có nhà không vậy bác?
-Hoàng mới qua hả con? Trúc Nhi nhà bác đi từ nãy giờ cũng khá lâu rồi chắc là gần về rồi, con ngồi uống nước đợi nó nhé!
-Dạ, bác cứ để con tự nhiên
Nghe tiếng xe môtô vừa dừng bên ngoài, Hoàng bước ra xem thử
-Tới rồi, cám ơn anh – Nó gỡ nón trả lại cho anh
-Hẹn khi khác gặp lại
-Uhm
Nó vừa quay người chưa kịp bước đi thì đã ngã do nó bị trẹo chân, anh vội đỡ lấy nó…cả người nó và anh đang trong tình cảnh rất gần nhau, nó một phen hú vía chưa kịp định thần thì Hoàng đã chạy ra đánh anh một cái khiến anh ngã nhào.
-Tôi cảnh cáo anh, anh mà còn đụng đến Trúc Nhi tôi sẽ không để yên cho anh
Anh đứng dậy, một vệt máu trên miệng anh làm nó hoảng
-Anh Đan Mã, anh có làm sao không? – Nó chạy đến, Hoàng thì bất ngờ - Hoàng sao cậu lại đánh anh ấy?
-Chẳng phải anh ta vừa nãy… - Hoàng chỉ thấy anh ta ôm nó chứ chẳng thấy nó ngã, thiệt hại não mà
-Vừa nãy mình ngã, là anh đỡ lấy mình, cậu đừng hiểu nhầm
-Xin chào, tôi là Đan Mã – Anh giơ tay ra, Hoàng cũng chẳng thèm nhìn, anh cười khảy rồi rút tay lại – Trúc Nhi, em vào nhà đi anh về
-Uhm, xin lỗi
-Hì ngốc, có gì mà xin lỗi
Anh xoa đầu nó, nhìn Hoàng lần nữa rồi lên xe phóng đi, nó nhìn Hoàng với ánh mắt giận dữ, Hoàng biết mình hơi quá nhưng mà chẳng nhẽ xin lỗi anh ta còn gì là thể diện, giờ nhìn mặt nó Hoàng chỉ biết gãi đầu, cười trừ.
-Cậu còn cười
-Xin lỗi, tớ…
-Mình không cần cậu xin lỗi – Nó giận dỗi bỏ vào trong, Hoàng đuổi theo sau
-Tại lúc đó mình tưởng anh ta bắt nạt cậu nên…đừng giận tớ
-Hừ…vì cậu quan tâm tớ nên lần này tớ bỏ qua nhưng mà…
-Hì tớ biết rồi mà
-Đi vào trong mình nấu gì mời cậu – Nó lại vui vẻ - Hôm nay qua nhà tớ có gì không?
-Muốn rủ cậu ra công viên…mà thôi giờ cũng trễ rồi
@
Làm hoà
Kể từ hôm rời khỏi bệnh viện cũng đã ba ngày hắn và nó chẳng liên lạc gì nhau cả. Nó vẫn còn giận hắn, hắn biết nhưng mà giờ hắn mà không làm thế thì bên nhà Túc Linh lại làm lớn chuyện hoá ra lại gây thiệt thòi cho nó nhiều hơn sao?
-Chuyện của cậu và Trúc Nhi cứ để như vậy hoài sao? – Quốc Lâm ngồi trong phòng của hắn, nhìn hắn đâm chiêu mà cậu lo lắng
-Bây giờ mình chưa biết phải giải quyết thế nào?
-Mấy ngày nay trông Trúc Nhi mặt mài ủ rủ rất khó coi
-Tớ biết…
-Anh hai, có thể cho em nói một câu không?
Hắn và Quốc Lâm nhìn về phía Thiên Kỳ
-Có thể chị Túc Linh tự ngã thật…Lúc em nhìn thấy chị Túc Linh ngã thì chị Trúc Nhi hoàn toàn ở cách xa chị Túc Linh, vả lại lúc đó nền nhà bị ướt nên em nghĩ chị Túc Linh đang nói dối
-Túc Linh nói dối?
-Em nói không phải là không có căn cứ…hôm đó, cốc nước chanh mà chị Trúc Nhi pha cho mẹ…em đã nhìn thấy chị Túc Linh bỏ gì vào trong đó…không ngờ lại là muối
-Có chuyện như thế sao? – Hắn tức giận đứng dậy
-Những gì con nói có phải là thật? – Mẹ hắn đẩy cửa vào
-Dạ
-Quá lắm rồi…mẹ phải đến ngay bệnh viện hỏi cho ra lẽ chuyện này
Như lời đã hứa, Hoàng