Polly po-cket
Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326482

Bình chọn: 8.00/10/648 lượt.

đi đến bệnh viện thăm Tiểu Minh, vừa thấy Hoàng cậu bé đã vội chạy đến

-Anh Hoàng, sao giờ anh mới đến?

-Anh có việc, em khoẻ chưa?

-Dạ, bác sĩ bảo hai ngày nữa là em có thể về nhà

-Đây cho em – Hoàng đưa cho Tiểu Minh một món đồ chơi, Tiểu Minh cười trông thật vui

-Cám ơn anh

-Anh làm vậy sẽ dạy hư nó mất

Giờ Hoàng mới thấy Thảo Nhi, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây nâu thật giản dị khác với lần gặp đầu tiên nhưng lại làm Hoàng một phút ngây ngốc

-Anh Hoàng

-À…Thảo Nhi – Hoàng cảm thấy thật kỳ…tự nhiên nhìn người con gái trước mặt như thế

Cả hai đi đến chiếc ghế đá gần đó còn Tiểu Minh chạy ra với đám nhóc cùng tuổi khoe món quà vừa nhận được

-Trông Tiểu Minh khoẻ hơn nhiều rồi

-Dạ, tất cả cũng nhờ có anh

-Em đừng nói thế…mà ba em, ông ấy còn đến lấy tiền rượu chè cờ bạc nữa không?

Cô lắc đầu, miễm cười nhìn anh nói

-Từ hôm đó đến nay em cũng không gặp ông ấy nữa – Cô nhìn Tiểu Minh – Tội nghiệp Tiểu Minh còn nhỏ thế đã mắt mẹ đến cả ba mình cũng không quan tâm

-??? – Hoàng nhìn cô khó hiểu, cô nói thế chẳng lẽ…cô như hiểu ý Hoàng

-Em chỉ là con nuôi do mẹ nhận về, mẹ rất tốt với em…trước khi mẹ mất đã giao Tiểu Minh lại cho em, em đã hứa sẽ làm tất cả để chăm sóc tốt cho Tiểu Minh - Hoàng nhìn cô có một cảm xúc nào đó đang len lõi trong Hoàng

Vừa giải toả được thắc mắc hắn đã đến ngay nhà nó để tìm. Mẹ nó trông thấy hắn tỏ ý không vui vì mấy ngày nay cứ thấy nó ủ rủ suốt, hỏi thì nó không trả lời vì không muốn bà phải lo lăng nó cố gượng cười cho bà vui nhưng con gái bà thì làm sao bà không hiểu được kia chứ

-Con ngồi đi

-Dạ, vâng

-Mấy ngày qua hai đứa có chuyện gì à?

-Dạ… - Hắn kể lại sự việc cho bà nghe, bà biết tính khí con gái mình thế nào nhưng chuyện nó đẩy cô gái kia thì không thể nào có

-Vậy con không tin Trúc Nhi nhà bác?

-Con…thật ra con…

-Anh đến đây làm gì? – Nó vừa về tới

-Thôi hai đứa ở đây mà nói chuyện, mẹ qua nhà thiếm Năm một chút

Bà cũng không biết nên làm sao, chuyện hai đứa cứ mà xen vào cũng không tốt nhưng nhìn nó như thế lòng bà thấy đau…

-Xin lỗi! – Hắn đến ghì chặt nó vào lòng, nó vùng vẫy nhưng yếu sức hơn so với hắn, nó thôi vùng vẫy nữa – Thiên Kỳ đã trông thấy tất cả, mọi chuyện là do Túc Linh… anh xin lỗi!

Tách tách…những giọt nước mắt rơi xuống, nó không biết nên vui hay tức giận vào lúc này…hắn đã hiểu nó nhưng tại sao hắn không chịu tin nó sớm hơn…Hắn buông nó ra, lấy tay lau đi những giọt nước mắt đáng ghét trên mi nó

-Mấy ngày qua đã để em chịu thiệt thòi, sau này sẽ không như thế nữa đâu

Nó đẩy hắn ra đấm vào ngực hắn

-Anh cho anh là gì thế hả? Thích thì đến xin lỗi, ghét thì lớn tiếng với tôi…rõ ràng anh không tin những gì tôi nói

-Không phải…anh chỉ là…anh muốn tìm rõ sự thật, muốn bảo vệ em, anh bảo em về là tránh em nghe những điều chói tai, bị người khác nhục mạ - Hắn ôm nó

Thật sao? Thật thế sao? Vậy mà nó đã hiểu nhầm hắn ư? Nó đứng bất động, nước mắt lại rơi

-Mấy ngày qua không gặp em…em biết là anh nhớ em đến thế nào không? Nhưng mà… - Hắn buông nó ra, hai tay để trên đôi vai của nó, nhìn thẳng vào mắt nó – Tại sao hôm đó em lại đi với cái tên Đan Mã gì đó bỏ anh lại một mình, tên đó chẳng phải là đại ca của đám đã đánh anh sao? Tại sao em lại còn đi với anh ta…em và anh ta có quan hệ gì chứ?

Gì vậy? Sao lời nói càng ngày càng hung hản vậy? Ai đang là người giận đây? Hắn ta bị gì thế nhỉ? Nó nhìn hắn, tự dưng phá cười lên

-Em còn cười – Hắn chau mày nhìn nó

-Haha anh…anh đang ghen đấy à

-Ghen? – Hắn lại chau mày nhìn nó – Nói mau, em và anh ta có quan hệ gì?

-Chỉ là bạn thôi

-Bạn? Em với anh ta trở thành bạn khi nào?

-Do một lần anh ta cứu em khỏi hai tên dê xòm lúc ở ngoại thành còn đưa em về nhà nữa

-Em làm gì ra đó? – Hắn thấy bực mình sao ra đó mà chỉ có một mình, không có hắn cùng đi

-Chẳng phải tất cả là do anh sao? Lúc đó em gọi điện anh có chịu nghe em nói không? Anh bận lấy thuốc cho cô vợ sắp cưới kia mà – Nó trách móc, quay mặt đi chẳng thèm nhìn hắn, hắn miễm cười ôm nó từ phía sau

-Xin lỗi! Đừng giận anh nữa

-Đi mà ôm vợ sắp cưới của anh ấy – Nó giận dỗi gỡ tay hắn ra

-Vậy anh đi nha

-Anh… - Nó bực tức quay lại thì nhanh chóng đôi môi bé bỏng của nó đã bị hắn chinh phục, nó không vùng vằn trái lại còn ôm hắn, đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào của hắn

Mẹ nó vừa về đến thấy cảnh này trong lòng cảm thấy vui hơn nhưng mà hai đứa này có quá đáng không kia chứ? Bà tằng hắn một cái, cả hai liền nhanh chóng buông nhau ra, ngượng ngùng nhìn bà

-Mẹ về rồi ạ?

-Uhm…Trúc Nhi, con vào nấu cơm đi cũng muộn rồi

-Dạ

Đợi nó đi