
a đây
-Anh Mã
-Mày bán đứng bọn tao
-Anh Mã…em không cố ý…là bọn chúng ép em…
Anh giương mắt về phía tên Sang
-Haha…làm chuyện lớn thì không nên để tình cảm lấn áp…mày biết không hả
-Mau thả vợ con tao ra – Thái
-Tao có bảo sẽ thả họ sao? Haha mang nó vào trong, trói nó lại cho tao
-Mày…đồ khốn kiếp, mau thả vợ con tao ra…
-Đồ đốn mạc
-Haha chửi khá lắm….bọn bây còn không mau tiếp đãi anh Mã cho tao
Bọn đàn em của tên Sang xông vào…ngay tức khắc xảy ra cuộc hỗn chiến. Tại lúc này, Đan Mã đang đối đầu với tên Sang phản bội thì tại bệnh viện nơi mẹ nó đang nằm….
-Thả tôi ra…các người định làm gì, mau thả tôi ra…mẹ ơi… Nó bị chụp bằng chiếc khăn tẩm thuốc mê liền ngất đi
-Con…mau thả con tao ra, các người mang con tao đi đâu – Bà chồm người dậy muốn đuổi theo đám người bắt cóc nó, bà ngã xuống sàn bất tỉnh
-Trúc Nhi xem tớ mua gì về cho cậu nè… - Hai túi đồ trên tay Hoàng rơi xuống đất, Hoàng chạy lại – Bác, bác sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ…
Cuộc hỗn chiến vẫn chưa kết thúc, tuy bên Đan Mã có phần yếu thế hơn so với đàn em của tên Sang nhưng nói về phần mưu lược và thể chất thì bên anh hơn hẳn…làm tên Sang thoáng rùn mình
-Anh em, cố gắng lên…một chút nữa thôi
-Dạ, anh Mã
-Bọn…bọn…mày mau xông lên
Tên Sang lấy khăn lau mồ hôi trên trán, một tên thuộc hạ khác chạy vào nói nhỏ điều gì đó là tên Sang bật cười mang rợn
-Haha…Đan Mã, chỉ cần mày chịu hàng thì tao nghĩ tình trước kia mà tha cho mày con đường sống
-Tao nghĩ người cầu xin được sống phải là mày
-Haha mày nghĩ thế sao? Bây đâu mang nó ra đây
Đan Mã nhìn về phía tên Sang, bọn đàn em đang vát một cô gái, là nó, anh đứng bất động, bọn đàn em của tên Sang liền túm lấy anh, anh em của anh đều bị bắt cả.
-Haha có thế chứ
-Mày đúng là tên hèn hạ nhất mà tao từng gặp – Anh gằng từng tiếng
-Sao cũng được. Bọn bây đem nó vào trói cẩn thận cho tao, tao không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì
-Dạ, rõ
Anh và nó bị đưa đến một căn nhà tối, cánh cửa mở ra anh nhìn thấy hai người cũng bị trói, trên trán còn dính máu đã bị khô cứng. Bọn chúng đẩy anh ngã xuống sàn, còn nó vẫn còn chưa tình vì thuốc mê. Bọn đàn em của tên Sang ra ngoài, anh nhìn Quốc Lâm, cả hai chỉ dùng ánh mắt nhìn nhau chẳng thể nào nói được vì miệng đã bị bịt keo.
@
Hồ sơ bệnh án
Tại bệnh viện
-Bác sĩ, bác ấy thế nào rồi?
Vị bác sĩ nhìn Hoàng rồi lắc đầu
-Cậu vào gặp bà ấy lần cuối đi
Vị bác sĩ bỏ đi, Hoàng nghe như tiếng sét đập ngang tai, một phút bật động Hoàng bừng tỉnh chạy vào trong, nắm lấy tay bà
-Bác, bác cố gắng lên, bác phả đợi Trúc Nhi quay trở lại…bác!
Bà cố gắng mở mắt nhìn Hoàng, đôi mắt bà hướng về cái hộp màu nâu, Hoàng vội lấy đưa cho bà…bà cầm lấy chiếc hộp đặt vào tay Hoàng
-Nhờ…con…
-Bác…bác…mau mở mắt nhìn con…bác…!!!
Trời bỗng đổ cơn mưa, sấp sét in ỏi làm nó tỉnh giấc, một cảm giác bất an len lõi trong nó…tự dưng nó nghĩ đến mẹ…nước mắt đua nhau lăn dài trên hai gò má. Anh nhìn nó mà không khỏi xót xa, muốn ôm nó bảo nó đừng sợ vì có anh luôn luôn bên cạnh bảo vệ nó nhưng anh đành bất lực.
Mưa rồi cũng tan, trời bắt đầu lại sáng, ánh sáng len lõi qua từng khe vách làm chói mắt khiến mọi người tỉnh giấc. Cánh cửa được mở ra, tên Sang cùng tên Thành bước vào
-Dạ, mời anh Thành ngồi
-Chú mày làm khá lắm, tất cả đều ở đây…xong chuyện này ông chủ lớn chắc chắn sẽ rất hài lòng
-Dạ…tất cả đều là nhờ vào anh Thành, em tài hèn sức mọn…
-Hahaha tốt.
Tên Thành nhìn thấy nó, ánh mắt nó đang trừng mắt nhìn mình. Tên Thành đi lại vén mái tóc nó sang một bên, nó tuy không phải là sắc nước hương trời nhưng vẻ đẹp của nó làm người khác bị mê hoặc, tên Thành cười nham nhỡ, gỡ miếng băng keo trên miệng nó ra
-Cô gái này xinh thật
-Dạ, anh Thành đây là con bé Trúc Nhi đó ạ
-Vậy sao? Trong hình đã đẹp nhưng bên ngoài còn đẹp hơn – Hắn lấy tay vuốt vào má của nó, nó quay chỗ khác tránh né
-Haha…rất thú vị
Anh dùng sức của mình đẩy tên Thành ra xa, tiến lên phía trước bảo vệ nó
-Mày còn muốn bảo vệ con bé đó à…haha thân mình còn lo chưa xong mày muốn bảo vệ ai – Tên Thành đấp mạnh vào người anh
-Anh Phúc Hưng! Mau dừng tay lại
-Mày nghe người đẹp bênh vực cho mày chưa? Sao muốn nói gì à?
Tên Thành ra lệnh cho bọn đàn em tháo miếng băng keo trên miệng anh ra. Anh trừng mắt nhìn lão ta
-Mày mà đụng tới Trúc Nhi, tao thề sống chết với mày
Chất giọng vừa đe doạ, vừa cảnh cáo làm tên Thành cảm thấy bất an nhưng nhanh sau đó gương mặt lại trở lại như ban đầu
-Mày de doạ tao đấy à
-Vậy mày thử xem
-Haha
Tên Thành cười