Duck hunt
Yêu Em Rồi Đấy

Yêu Em Rồi Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324741

Bình chọn: 10.00/10/474 lượt.

c cậu nên cút khỏi đây
càng nhanh càng tốt.

Đăng Khoa đứng tựa lưng vào tường dáng vẻ thờ ơ của một người
ngòa cuộc tốt bụng nhắc nhở.

Tuy không thân thiết gì lắm nhưng Đăng Khoa cũng từng vài lần
giúp đỡ khi Trúc Chi bị Thiên Vương bắt nạt nên Trúc Chi mừng thầm ít ra cô
cũng sẽ được cứu khỏi những con hổ đang rình mồi này.

- Ồ! Cứ tưởng là ai xa lạ ra là đại thiếu gia Đăng Khoa, cậu
cũng hứng thú với cô em này nữa sao? Nhưng thật ngại quá tôi là người đến trước.
- Tên nam sinh với mái tóc dựng đứng cao giọng.

Khác với nụ cười nhạt của Đăng Khoa, Trúc Chi giận đến run
người. Gì mà hứng thú với cô em này? Gì mà người đến trước người đến sau? Họ
xem cô như món hàng hay sao mà tranh giành trước sau.

- Này! Anh ăn nói cho đàng hoàng đấy, tôi có phải là món
hàng đâu. - Trúc Chi hét lên.

- Đừng giận thế chứ em, đợi anh lát đi. - Hắn nháy mắt.

Đăng Khoa không nhịn được cười, thật là một cô gái gan dạ.

- Nghe chưa? Tôi nhắc lại các cậu nên rời khỏi đây trước khi
quá muộn.

- Cậu bị điếc à? Tôi nói tôi là người...

Câu nói bị bỏ dở khi phần tóc dựng đứng của gã bị tóm lấy là
lôi ngược về phía sau. Một giọng nói sắc lạnh rít qua kẽ răng mang theo luồn
sát khí lạnh người.

- Thật là khó nghe. Mày thử chạm vào cô ấy đi.

Mấy người còn lại liền dạt sang hai bên cuối người im thinh
thích. Đăng Khoa lại cười.

- Thấy chưa tôi đã cảnh báo mà không nghe.

- Xin..xin lỗi...- Gã tóc dựng lắp bắp.

- Người mày cần xin lỗi ở đằng kia.

Thiên Vương quay đầu gã về phía cô gái nhỏ đang tròn mắt
kinh ngạc. Vẫn giữ chặt lấy túm tóc anh lôi gã đến trước mặt Trúc Chi, đá mạnh
vào nhượng chân khiến hắn quỳ rạp xuống.

- Nói đi.

Gã tóc dựng nhăn nhó vì vừa đau vừa mất mặt.

- Xin lỗi em, anh...

Thiên Vương giật mạnh chùm tóc lên, anh gằn giọng

- Gọi chị.

- Này, anh không cần phải làm vậy đâu.

Trúc Chi đỡ lời nhưng Thiên Vương chẳng thèm bỏ vào tai những
lời cô nói. Anh ghì mạnh tay hơn "Gọi chị".

Giận thì giận thật nhưng hành xử như thế thì hơi quá Trúc
Chi ái ngại hướng ánh mắt cầu cứu về phía Đăng Khoa nhưng anh chỉ nhún vai tỏ vẻ
bất lực, không ai ngăn được cậu ấy.

Không chịu nỗi nữa gã mới khó nhọc nặn ra câu xin lỗi.

- Xin...xin lỗi chị. Em sai rồi. Xin lỗi chị.

Ngớ người hồi lâu Trúc Chi mới khẽ ờ một tiếng, cô nhanh
chóng hướng mắt về nơi khác để không phải bậc cười trước hành động lố bịch này.

Thiên Vương vừa buông tay thì tốp nam sinh bỏ chạy ngay tức
khắc. Anh nhìn Trúc Chi đôi mày khẽ nhíu lại trước những "bông hoa"
tím trên làn da trắng mịn của cô.

- Nhìn em kìa, thật thảm hại.

Thiên Vương lãnh đạm buông câu nói rồi lại cởi áo khoác trùm
lên người Trúc Chi, anh cuối xuống bế bổng cô lên đi về phía phòng y tế.




Sau khi xác định chắc chắn rằng Trúc Chi không bị thương gì
nghiêm trọng Thiên Vương mới rời đi nhường lại không gian cho đôi bạn đang bối
rối nhìn nhau.

An An và Trúc Chi ngồi thu mình trên hai chiếc giường đối diện
nhau, mất lúc lâu An An mới thu được hết can đảm chủ động mở lời xóa tan đi khoảng
cách lạnh nhạt giữa hai người.

- Cậu không sao chứ? Còn đau không?

Ánh mắt Trúc Chi dịu lại.

- Không sao, chỉ hơi ê ê một chút thôi. Còn cậu sao lại ở
đây? Bị đau ở đâu à?

Vẫn cái giọng nhàn nhạt ngắn gọn của cô bạn thân nhưng An An
lại cảm thấy ấm lòng rồi thút thít khóc. Trúc Chi tưởng bạn không ổn nên cuống
quýt lên nhảy ngay đến chỗ An An vừa lay vừa không ngừng hỏi.

- Tớ không sao chỉ là cảm động quá thôi.

An An lau nước mắt nhìn Trúc Chi vừa cười vừa nhăn.

Bầu không khí tình bạn được hâm nóng, thực ra ai cũng đều
quan tâm đến người kia nhưng chỉ không dám bộc lộ cho đối phương biết. Tình bạn
- một khái niệm thật diệu kì. Hai cô gái dần quay trở về khoảng thời gian như
lúc trước, An An luôn là người kể và Trúc Chi luôn im lặng lắng nghe.

Từ lúc An An trở về cuộc sống học đường một mình không có
Trúc Chi bên cạnh thì bao rắc rối cũng theo đó mà kéo đến. An An hiền lành bị
ưc hiếp cũng không dám lên tiếng và cũng không biết than vãn cùng ai, những chuỗi
ngày đó với cô rất ư là dài cứ như mấy năm liền trôi qua.

Nhiều lần muốn chạy đến bắt chuyện với Trúc Chi nhưng rồi lại
thôi, cô không đến không phải vì ngại có Đông Quân bên cạnh mà là sợ Trúc Chi sẽ
thấy không thoải mái.

- Lúc nãy tớ bị cản chân nên ngã trật khớp, đau kinh khủng
trong lúc tớ sợ đến sắp phát khóc thì Đông Quân đến giúp.

An An thật thà kể hết mọi chuyện. Ánh mắt Trúc Chi chùng xuống
khi nhớ lại lúc ngã cầu thang, cô cũng đau kinh khủng nhưng chỉ có mình cô với
uất ưc nghẹn ngào.

Sợ Trúc Chi hiểu lầm An An nhanh giọng.

- Lòng tốt của Đông Quân chỉ dừng ở mức đem tớ đến trước cửa
phòng y tế thôi, nhờ cô y tá mà tớ mới vào được trong này.

Trúc Chi vẫn còn l